Hai
mươi năm qua, quê hương ta đang ngập
tràn đau thương tang tóc, tiếp liền với
cảnh đói rách lầm than. Nh́n khắp mọi nơi,
bao trùm một màu đen ảm-đạm. Nhưng than
ôi! Dễ ǵ t́m được ḍng máu như ḍng máu
của
đức
chúa Jésus?
Người
tu hành khổ-hạnh trong các tôn-giáo, có ai t́m ra chăng
sự khổ-hạnh của các vị chơn tu?
Có
ai t́m ra chăng sự khổ của đức
Phật Thích-Ca cứu thế?
Đứng
trước hoàn cảnh ấy, dầu Đời hay
Đạo, chúng ta thường có những ưu-tư
dồn dập vào trí năo. Ta phải làm sao? và sẽ làm
sao?
Trước
cảnh thiên-tai quốc-nạn, ai có năng-lực nào
san bằng cảnh hỗn-độn của
trần-gian?
Theo
cảm nghĩ của bỉ nhân, chỉ có Thượng-Đế
mới xoa-dịu được cảnh lầm-than
của trần-thế.
Mà
Thượng-Đế ở đâu? Thượng-Đế
Chí-Tôn thường dạy các môn-đệ Cao-Đài
rằng:
“Thầy
là các con – các con là Thầy”
-
Thượng-Đế hằng ngự trong muôn loài
vạn vật. Nếu nhơn loại chịu
sống theo lời dạy của Thượng-Đế,
với bản tánh Thiên phú với Chơn-tánh Thiên ban
th́ không cần phải t́m kiếm đ̣i hỏi nơi
đâu một năng-lực để mưu cuộc
Thái-ḥa an-lạc.
-
V́ thương chúng sanh nên Thượng-Đế khai
đạo tại thế gian, cốt ư là đánh lên
tiếng chuông linh để nhắc nhở nguyên-căn
sớm tĩnh giấc mê để quay về “Quê xưa
vị cũ” và ư-thức trách-vụ của ḿnh
trong sứ-mạng “Thế Thiên hành hóa”, đem
đạo-lư phổ-truyền cùng khắp nhân-gian
để mọi người cùng hiểu cùng tu cùng
học, hầu trau giồi bản-nguyên Chơn-tánh
đă bị vùi-lấp bởi bụi hồng dầy
đặc phủ che..
Từ
xưa tới nay, khi nghe nói đến Đạo th́
một số lớn người ta h́nh-dung ngay tới
cảnh chùa-chiền, thánh-thất hay màu áo nâu ṣng,
hoặc những thể-tướng từ một tôn-giáo
nào đó bày ra. Rồi một khi trên bước
hoạn-đồ thế sự, gặp phải
những trở-ngại, những chồn-chân, họ bèn
giủ áo thường nhân để khoát lên ḿnh
một manh áo nhà tu và tôn thờ vị Giáo-Chủ
Thần-Linh tùy theo tín-ngưỡng mà hành-giả
nhập môn. Họ thấy Đạo là chỗ đó.
Rồi
đến chừng, trong tôn-giáo đó có xảy ra băng
hoại nào rồi họ cho đạo là không
tốt, Đạo không mang lại cho đời người
một chút mầm sống nào. Họ thất-vọng
và ĺa bỏ manh áo mà họ tôn thờ để
sống với đời sống không Đời không
Đạo. Một khi mà quan-niệm sai lệch quá xa
về Đạo và Tôn-Giáo đối với Đời.
Thượng-Đế
thường nhắc nhở: “Tôn-Giáo th́ có
rất nhiều nhưng Đạo th́ chỉ có
Một”
Mà
Đạo vẫn là Đạo. Đạo được
phổ cập đến nhơn gian để
sinh-tồn hay không là do sứ-mạng của Tôn-Giáo.
Ví như: Đồng bằng có tiếp nhận
được nước hay không là do những
đường kinh, những con rạch dẫn từ
sông sâu biển cả vào.
Sứ
mạng của Tôn-Giáo là đem nhân-tố sinh-tồn
đến cho nhơn-sanh, nhưng có sự va-chạm
tỵ-hiềm giữa các tôn-giáo, nên sứ-mạng
ấy chẳng những không thực-hiện được
mà trái lại đă gây ra sự đổ vở
tinh-thần cho dân-tộc nhơn-loại
Phần
lớn nhơn-loại ngày nay đang đánh mất
niềm-tin ở tôn-giáo. Sự mất mát niềm tin
ấy làm cho người sống không thỏa-măn nên
họ phải t́m kiếm một cái ǵ để cho
cuộc sống không phải bơ-vơ, mặc dù
họ không thỏa-măn bất cứ một
chủ-thuyết nào, một tư-tưởng nào.
Thiêng-Liêng
đă thường dạy:
-
Bởi có nhiều trẻ con mù chữ nên mới
tạo trường học để dạy dỗ.
-
Bởi nhân-dân bịnh hoạn ốm đau nên dưỡng-đường,
bịnh-viện mới được cất lên để
điều trị và chăm nom sức khoẻ.
-
Bởi nhân-dân gặp nhiều thiên-tai
chiến-họa nên đoàn cứu-tế xă-hội
phải đến để giúp đở hàn gắn
những vết thương đau.
-
Bởi loài người hung-ác bạo-tàn, xấu-xa
tội lỗi nên tôn-giáo được xương-minh
để dắc-d́u dạy dỗ con người
trở lại con đường thuần-lương
thiện-mỹ.
Nhưng
hỏi ai là người sứ-mạng để
phổ-hóa đạo Trời?
Phải
chăng sứ-mạng của dân-tộc được
chọn trong buổi đời mạt-pháp này là
những người không phân biệt tôn-giáo,
thấu-triệt chơn-lư của đạo Trời,
phát-huy đạo-đức, chấn-hưng đạo-nghiệp
để đem lại quốc-thái dân-an?
“Hoa
mai nào mà không trổ ở mùa Đông giá lạnh?
Người
sứ-mạng độ đời nào mà chẳng chường
mặt ra ở lúc thế-sự loạn-ly, nhơn-tâm
thất-tán?
Trách-vụ
cam-go chỉ giao cho người có chí-khí, có một ḷng
hy-sinh.
(STTG
– Kỷ-Dậu, tr. 76-78)
Nói
đến sứ-mạng nầy không phải bảo
đem ra tranh-tài với những tôn-giáo bạn để
mong cho tập thể ḿnh, danh-nghĩa ḿnh được
đề cao, được rạng-rỡ trên trường
thế-giới, rồi sanh ra nghi-ngờ,
tỵ-hiềm lẫn nhau, nhưng sứ-mạng này
phải vượt lên trên tất cả những thường
t́nh..
Sứ
mạng nầy cũng không phải đề-binh
trận-mạc, vào tử ra sanh như hai bà Trưng-Triệu
thuở xưa, hay phá-trận-đồ, đấu-phép
thần-thông như Khương-Thái-Công tướng-phủ
nhà Châu, mà sứ-mạng này chỉ dụng đức
cảm-hóa muôn dân, đem tài phổ-độ
quần-chúng, để hết tâm trí phục-vụ
chánh-nghĩa. “Nếu không làm được th́
chẳng những Đời Đạo phải
chịu biến-chuyển chinh-nghiêng mà các
sứ-mạng cũng phải chuyển-luân lên
xuống”. Đây là lời Ơn Trên thường
nhắc-nhở các môn-đệ trong đạo Cao-Đài.
Chúng
ta không thể không “bi-quan trước t́nh-trạng
dầu-sôi lửa-bỏng, mà phải b́nh-tĩnh để
mang tư-tưởng Thuần-Chơn, mang t́nh-thương
duy-nhứt từ Thượng-Đế chan-ḥa trong
những tập-thể khác để khiến cho
họ ư-thức được sứ-mạng của
chính ḿnh, của chính mỗi người, của chính
mỗi tôn-giáo đều mang lại cho người
trần-tục một nhân-tố sinh-tồn theo lẽ
“Đạo Thuần-Chơn”.
Chúng
ta rất hạnh-phước được sinh-trưởng
nhằm thời kỳ Hạ-Nguơn Mạt-Kiếp này,
có đức Thượng-Đế Chí-Tôn khai Đạo
và chư Phật-Tiên gần-gũi dạy dỗ,
dụng đủ h́nh thức giác-ngộ, túc
tiếng c̣i-linh để cảnh-tĩnh nhân-sinh như
tiếng c̣i mục-tử gọi đàn chiên trong
buổi chiều-tà xế bóng.
Những
đàn chiên ngoan-ngoăn nghe theo tiếng c̣i, dầu
ở phương nào cũng quày trở về
bầy. Nhưng cũng có những con chiên c̣n mê ăn
cỏ non rồi tách-bầy lạc-đám, đến
khi giựt ḿnh th́ bóng hoàng-hôn đă bao-phủ
cả bầu trời, lúc đó đàn chó sói bao vây,
thế rồi, không làm sao thoát khỏi nanh-vút của
kẻ bạo-tàn!
Đất
nước Việt-Nam ta c̣n trong ṿng đại-nạn,
chúng sanh nói chung, dân-tộc Việt-Nam nói riêng, chưa
hoàn-toàn hiểu Thượng-Đế. Đó là
một trở ngại rất lớn cho bước
tiến của nhơn-sanh, nhưng không phải v́
thế mà người hướng-đạo
thối-bước ngă-ḷng, chùn-chơn trước
cảnh-ngộ bi-đác ấy. Hăy sống trọn
vẹn cho đức-tin trung-chánh, đem sự
an-lạc về cho những người anh chị em dưới
tầm tay của Thượng-Đế.
Những
ai là người có sứ-mạng hoằng-hóa Đạo
Trời nên hiểu rằng ḿnh đang làm việc cho
Thượng-Đế, cho nhơn-sanh, cho
thế-hệ ngày mai, không phải những ǵ
trở-ngại thiển-cận, những
nghịch-cảnh khảo-đảo rồi thối chí
ngă ḷng.
Một
đoàn người thức suốt đêm đông,
khi nghe sức chịu-đựng trong đêm trường
đă uể-oải, đó là điều báo hiệu
cho một ngày mai tươi-sáng sắp đến. Hăy
vui mà tiến, hiệp mà thành, tin để đoạt
cho kỳ-được công-quả trọng-đại
ấy, mọi chướng-ngại trong thế-gian
chỉ là những khí-cụ sắc-bén để rèn
luyện ung-đúc, do tay thợ tạo đă chấp-định
để đưa người đời trở nên
bậc Thánh-Hiền Tiên-Phật.
Bằng
không, ngược lại, vẫn tiếp tục
lầm-lủi trên đường gió-bụi
mịt-mờ, t́m những ánh-sáng trong mộng-tưởng
và nô-lệ cho vật-chất, lẽ tất nhiên cũng
được hưởng hoặc chịu trong
luật điều-hành của những thành-bại
thạnh-suy vinh-nhục ấy thôi. Nhưng đó
chỉ là những mắt khoen sắt của quỉ Vô-Thường
đang đặt trong cơi nhân-loại mà người
thế-gian tự tṛng tay chơn ḿnh vào trong từng
khoen một.
Ta
thường nghe các đấng Thiêng-Liêng dạy
bảo rằng “Phải đem Đạo cứu
Đời – hay Giác-Tha, nói theo nhà Phật”, nhưng
thử t́m xem làm thế nào để giúp Đời
hoặc Cứu-Thế trong lúc mà ḷng con người c̣n
quá tàn-ác vô-nhân.
·
Trong
lúc đất-nước quê-hương bị giày xé,
nhân-tâm ly-tán,
·
Trong
lúc nhà tan cửa nát, nhân-dân phải chịu cảnh
ăn-đậu ở-nhờ, không nơi nương-tựa
hoặc không biết vận-mạng của dân-tộc
ḿnh ngày mai sẽ ra sao!
·
Trong
lúc khoa-học càng ngày càng tiến-bộ, muốn cướp
quyền Tạo-Hoá,
·
Trong
lúc vật-chất dẫy-tràn, là những miếng
mồi ngon quyến-rủ con người thiên về
duy-vật hiện-sinh.
Đứng
trước cảnh ấy, người có
Sứ-Mạng phải làm ǵ?
·
Có
phải cần đến đoàn binh hùng tướng
mạnh, cơ-khí tối-tân để làm phương-tiện
duy-nhứt san bằng cuôïc chiến, hay
·
Xuất
kho Thạch-Sùng để cứu-trợ những người
hoạn-nạn thiếu nhà, thiếu áo, thiếu cơm?
·
Nếu
chỉ nhắm vào phương-tiện đó th́,
thế-gian này được bao nhiêu người
đem Đạo giúp Đời?
·
Nếu
nói rằng đem binh-hùng tướng-giỏi để
làm phương-tiện san bằng cuộc chiến,
đó chỉ là triết-lư cấp-thời để
giải-quyết một sự kiện nhứt-thời
mà quên tiên-liệu những đốm lửa c̣n
ngấm-ngầm núp dưới lớp tro tàn bị
đàn-áp để chờ ngày hoặc cơ-hội
thuận-tiện nào đó bùng lên.
Đức
Quan-Thế-Âm Bồ-Tát có dạy rằng:
“Đem
tiền-của, thực-phẩm để nuôi dưỡng
đám cô-nhi bạc-phước qua khỏi cảnh
đói rách là điều phước-thiện. Nhưng
nếu không đem đạo-lư dạy dổ dẫn
dắt chúng để trở nên người lương-thiện
giúp-ích cho Đạo hoặc cho Đời th́ chưa
chắc ǵ việc phước-thiện ấy
được toàn-thiẹân toàn-mỹ. Rồi trong tương-lai,
khi chúng lớn lên nó làm theo sở-thích mất
dạy để trở thành du-thủ, du-thực. Như
vậy, việc đem Đạo cứu Đời không
những chỉ có một phiến-diện
vật-chất hoặc sức-lực để thành công
mà phải cần đến nội-tâm mới là quí-giá.
Tùy
hoàn-cảnh, khả-năng, tùy sở-hữu,
sở-trường của ḿnh để đem Đạo
giúp Đời mà ai cũng có thể làm được.
Một
lời nói hữu-ích sẽ cứu-mạng người
không cần đến quyền-lực của-cải.
Một
lời nói phải thời đúng lúc sẽ thay đổi
cả một cuộc-diện vĩ-đại.
Một
cách nh́n tŕu-mến cũng có thể gây được
bao nhiêu thiện-cảm, thành được đại
sự.
Một
cái nh́n khả-ố, có thể vong-mạng một
đời mà không cần ǵ đến gươm,
dao, súng đạn.
Một
cái nh́n biểu-lộ tâm từ-bi bác-ái, sẽ là
một an-ủi vô biên cho người sa-cơ
bất-hạnh!
Thế
cho nên, người có một tâm Đạo, dầu hàng
hướng-Đạo hay hàng tín-hữu, hằng ngày
phải kiểm-điểm: Ư Nghĩ – Lời Nói –
Việc Làm của ḿnh cho nghiêm-khắc, mới có
thể phục-vụ Đạo Trời.
Bĩ-nhơn
là tín-đồ Cao-Đài, mỗi ngày mấy lược
qú trước Thiên-Bàn, tâm hướng về các
đấng Thiêng-Liêng thành-tâm cầu-nguyện.
Anh
và Chị là người Công-Giáo, mỗi ngày, trước
khi đi ngủ, đọc kinh trước tượng
Chúa.
Anh
và Chị là người Phật-Tử, mỗi ngày
đốt nhang đănh-lễ các đấng chư
Phật.
Riêng
chúng tôi, người tín-hữu Cao-Đài thành-tâm
khởi sự thời-cúng bằng câu “Đạo
gốc bởi ḷng thành tính hiệp” và chấm
dứt bằng kinh Ngũ-Nguyện. Đó là chúng tôi
đă xác-nhận trước Thượng-Đế
cái trách-nhiệm của ḿnh trong sứ-mạng đem
Đạo độ Đời ra sao.
Vậy
Đạo là ǵ?
-
Là con đường sáng mà người tín-đồ
phải đi đến để hiệp-nhứt
với các đấng Thiêng-Liêng.
-
Là Bản-Thể của vũ-trụ tối-cao
tối-thượng.
-
Là Nguồn-Sống của vạn-vật chí-linh.
Do
đó mà các bực Thánh-Triết Hiền-Nhân mới
dám xả-thân để cầu Đạo, đem hành-động
Đạo-Đức nghĩa-nhơn gây uy-tín trong nhơn-gian
để hiệp về con đường Đạo
là “Nguồn Sống”
Biết rằng thâu-phục được nhơn-tâm
là điều rất khó, nhưng nhơn-tâm là
yếu-tố quan-trọng mà sự nhiệt-tâm, ḷng
thành-tín, đức-độ hoà-hiệp lại là
yếu-tố căn-bản. Nếu Đạo mà
thiếu ḷng-thành, tín-nhiệm, thiếu hiệp-ḥa th́
khoan nói đến đạo-đức. Khi ḷng không
Thành, th́ làm sao hành-đạo cho có uy-tín với nhơn-gian.
Uy-tín đă mất th́ ai dám đến “hiệp
với ḿnh”, làm sao kêu gọi bạn-bè trở
về với Đạo để hồi về
Bản-Nguyên.
Thế cho nên, Chí-Tôn và các Đấng Thiên-Liêng
hằng nhắc-nhở thôi-thúc các bậc tín-đồ
nên “Hiệp-Ḥa”, kết đoàn nhau để
lập thành một tập thể đạo-đức.
Ví như:
Giữa đêm trường dày-đặc tăm-tối
của cuộc đời đầy tham-vọng
tội lỗi, có một đoàn người thấp
lên ngọn đèn “Chơn-Lư” để đem
lại ánh-sáng dẫn dắt đoàn lữ-hành vượt
qua đêm tối. Chúng ta đừng ngại rằng
một ngọn đèn le-lói không thấm-tháp ǵ cho
đêm trường dày-đặc, nhưng ít nhứt
nó cũng có một điểm sáng soi-rọi một
diện-tích nào đó.
Nếu được 10 ngọn đèn, 100
ngọn đèn,1.000 ngọn đèn hiệp lại th́
chắc-chắn sẽ phá tung màn đêm đen tối
đó. Cuộc đời nầy đầy sa-đoạ,
đầy tham-vọng, cho nên một lời nói đạo-đức
kêu gọi giữa đám đông tội lỗi không
thấm-thía vào đâu, nhưng nếu lúc đó, có
nhiều người, trăm ngàn người đồng-thanh
gióng lên tiếng trống, gióng lên tiếng chuông, cùng
đem giáo-lư truyền-bá phổ cập khắp
chốn trên nhân-gian, từ cái xă-hội nhỏ bé là
gia-đ́nh được biết Đạo, đến
một quốc-gia có một quốc-sách đạo-đức
và nhiều quốc-gia có nhiều quốc-sách đạo-đức,
giáo-dân vi-thiện th́ xă-hội loài người
sẽ hưởng cảnh an-lạc thái-ḥa trong t́nh-thương
của Thượng-Đế.
Xuyên
qua vấn đề nêu trên, ta mới thấy nổi
bậc sứ-mạng của người nơi
thế-gian nầy, nhứt là tín-đồ các tôn-giáo.
V́ xă-hội loài người, muốn được
an-lạc thái-ḥa th́ phải xuất-phát từ
mỗi cá-nhơn con người lương-thiện,
đến tập-thể con người lương-thiện.
Chớ an-lạc thái-ḥa không bao giờ có ở nơi
con người và tập-thể thiếu đạo-đức,
thiếu t́nh-thương.
Thường
th́ người tín-hữu, khi đến chùa thất,
nhà thờ để nguyện cầu xin cho được
sự thái-ḥa an-lạc, nhưng an-lạc thái-ḥa
đâu phải từ trên trời ban xuống, mà
an-lạc thái-ḥa có được phải do nơi ḷng
người tạo nên và chính nơi cái
tập-thể loài người vùng lên để
thể-hiện mới có. Do đó mà, người tín-hữu
Cao-Đài phải tâm niệm câu kinh “Đạo
gốc bởi ḷng thành tín-hiệp” làm
kim-chỉ-nam cho việc hành-đạo, lănh-đạo
nhơn-sanh và để kết-thúc một thời cúng,
chúng ta đă nguyện 5 câu:
1/-
Nhứt nguyện Đại-Đạo hoằng-khai:
Hoằng khai là ǵ?
Là
“phát-triển”, là “khai phóng”, là “mở-rộng”,
từ cơ-sở đến giáo-lư cho quảng-đại
quần chúng hiểu biết và làm theo. Chớ không có
nghĩa là đóng-khung trong h́nh-thức nhỏ hẹp
như một Hội-Thánh, một Thánh-Thất, để
cho một thiểu-số tín-hữu Cao-Đài mà dám
gọi là Đại-Đạo hoằng-khai. Muốn
Hoằng-Khai cho chúng sanh biết được Đạo
th́ phải đi qua trung-gian của thiên-hạ,
tức là con người, là những ai có trọng-trách
Thế-Thiên Hành-Đạo.
Thế-Thiên
Hành-Đạo không dành riêng cho hàng Chức-Sắc,
Chức-Vụ ở phẩm vị cao, mà bất
cứ ai là người có tâm thành v́ Đạo,
nhận-thức được lư Đạo, đều
có thể hoằng khai với bất cứ h́nh
thức nào.
-
Đối với bản thân ḿnh: Không
hủy-hoại tinh-thần hay thể xác bằng
những “vật-dục sở-tế, khí-bẩm
sở câu”. Có vậy mới đúng theo lẽ
Đạo.
-
Đối với gia-đ́nh: Xử sao cho đúng
với giai tṛ trách-nhiệm của mỗi địa-vị,
như người con đối với cha mẹ, người
chồng đối với vợ, người đàn-bà
đối với chồng. Đó là đúng theo
lẽ Đạo.
-
Đối với xă-hội nhân-quyền: Là
phải lấy ḷng Nhân, Trung, Nghĩa để
xử-thế, tiếp-vật, không gây thù chuốc oán,
chỉ đem t́nh-thương của con người
ban rải cho mọi người. Đó là Đạo.
Và
hơn nữa, đem Chơn-Truyền Pháp-Nhiệm
của Đấng Cha Lành gieo rải cho toàn cả
sanh-linh, để tiếp nhận hầu trở
về với lẽ sống tự nhiên. Nhân-Bản
của Chơn-Như Phật-Thể.
Vạn-vật
sanh thành bởi cái Đạo bao trùm dưỡng-dục
quần-sanh rất đầy đủ và tự nhiên,
không mong cầu sự tán-thưởng và ca-tụng. Ví
như: Ḍng nước, từ biển cả luân-lưu
vào sông ng̣i, suối rạch. Chổ nào
trủng-thấp không có nước, tức th́ nước
sẽ êm-đềm chảy tới.
Là
người tín-đồ Cao-Đài, phải noi theo hành-động
của Trời mà làm theo hành-động của
Trời. Khi đă làm được rồi tức là
đă thể-hiện “Hoằng-khai được
Đạo rồi vậy”
2/-
Nh́ nguyện phổ-độ chúng-sanh:
Phổ-Độ
là mở rộng ra cùng khắp, không phân biệt màu
da, chủng-tộc và tôn-giáo nào.
Cũng
như phổ-truyền giáo-lư Đại-Đạo cũng
không dành riêng cho lớp người nào, cho một tôn-giáo
nào. Làm sao cho ai ai cũng đều hiểu được
và làm được, mục-đích và chủ-trương
của Đại-Đạo.
Miễn
sao cho ai ai cũng am-tường Thiên-Ư, học hỏi
đạo-lư, tận-tụy với sứ-mạng
phổ-thông và say sưa với mục-đích
truyền-bá mối Đạo.
3/-
Tam nguyện xá tội đệ-tử:
Lời
nguyện nầy nói lên sự thú nhận là ḿnh đă
nhiều kiếp, nhiều đời đă gây
nhiều tội lỗi và nghiệp xấu nên đứng
trước Thiên-bàn cầu-xin Thượng-Đế
giải trừ tội lỗi, nghiệp-chướng
tiền-khiên và lời nguyện này cũng dạy người
tín-hữu phải có đức-độ khoan-dung
tha-thứ mọi lỗi-lầm từ kẻ khác đối
với ḿnh để thể-hiện ḷng bác-ái vô biên
của Thượng-Đế.
Ḿnh
có tha-thứ lỗi-lầm của kẻ khác th́ ḿnh
mới có thể giác-ngộ để d́u-dẫn
họ trở lại con đường chánh-giác và Thượng-Đế
mới xá tội tiền-khiên của ḿnh.
4/-
Tứ nguyện Thiên-hạ thái-b́nh:
Nguyện
cầu cho thiên-hạ thái-b́nh là thể-hiện
tấm ḷng công bằng, không muốn người
giết hại người do ḷng tham-dục
cuồng-loạn. Nếu mỗi người đều
mong được an-lạc thái-ḥa tức là không
muốn đem đến sự chết-chóc cho kẻ
khác.
Phát
xuất từ ḷng thương vật, người tín-hữu
Cao-Đài muốn mọi người được
an hưởng cảnh thái-b́nh lạc-nghiệp, mà
những cảnh đó không phải do ai đem đến
bố thí, mà chính nhơn-loại tự tạo
lấy cho ḿnh qua 3 đức tánh: Công-B́nh – Bác-Ái
– Từ-Bi. V́:
Công-B́nh:
Nho-giáo chủ-trương những ǵ ḿnh không
muốn th́ đừng làm cho người khác.
Bác-Ái:
Đạo Lăo chủ-trương Bác-Ái là ḷng thương
như người thân trong gia-đ́nh, dầu kẻ
ấy là thù địch với ḿnh.
Từ-Bi:
Của Đạo Phật do bởi ḷng trắc-ẩn
trước nổi khổ đau của người
khác để t́m phương ban
vui cứu khổ cho họ.
5/-
Ngũ-Nguyện Thánh-Thất an-ninh: Thánh-Thất
ở đây không có nghĩa chật hẹp ở ngôi
Thánh-Thể thờ Đức Chí-Tôn, mà Thánh-Thất
ở đây là nơi mà các vị Thánh-Nhân
thảo-luận mọi việc theo Thánh-Ư để
thi-hành Thánh-Sự đúng theo tôn-chỉ của Đại-Đạo
Tam-Kỳ Phổ-Độ
Là
những người tín-hữu hằng ngày
thảo-luận lo âu cho việc làm theo Thánh-Ư,
mở-mang Thánh-Tâm để thực hành Thánh-Sự.
Tuy c̣n mang nhục-thể nhưng hành-động
với ḷng Trời, thuận theo ḷng người, ích-lợi
cho nhân-sinh. Đó là “Thánh” tại phàm rồi,
chỉ e cho rằng ḿnh ở trong nhà Thánh mà ư c̣n phàm-phu
tục-tử, ḷng c̣n hờn-giận ghét-ghen.
Thế
cho nên, muốn cho “Thánh-Thất an-ninh” th́ ta
phải đi cho đúng đường lối chánh-nghĩa.
Có vậy sức sống đạo-đức mới
vùng lên, mới thực-thi câu “Thế-Thiên Hành-Hoá”
Một
nước Việt-Nam đă có nhiều tôn-giáo,
hấp-thụ lư-tưởng đạo-đức
từ Đông sang Tây, nếu mỗi đoàn-thể hành
đạo theo mỗi tôn-giáo, lo gầy-dựng sự
nghiệp cho lớp người đang lên để
tiếp-tục sự-nghiệp đạo-lư, th́ lo ǵ
dân-tộc Việt-Nam nầy thiếu người
sứ-mạng.
Nhưng
tiếc thay! Cảnh tương-tàn tương-sát
vẫn c̣n tiếp diễn triền-miên th́
sứ-mạng “đem Đạo vào Đời” c̣n
nhiều cam-go nặng nhọc, nhứt là
sứ-mạng của Thiêng-Liêng giao phó cho chúng ta mà
ở xă-hội đầy vật-chất cám-dổ
nầy, mà công việc không phải một sớm
một chiều là xong mà nó đ̣i hỏi bao nhiêu
thời-gian, tâm-trí, bao nhiêu kiên-nhẫn thử thách,
bao nhiêu tâm-thành và ư-chí.
Lúc
mới khai-đạo, Đức Chí-Tôn đă ban cho
ta mỗi người một chiếc “Giáp-Thần”
và huấn-từ rằng “Nầy các con, đời
là một nơi có nhiều cám-dổ để
thử thách ḷng người, các con đừng mê
đời quá rồi xem bộ thiết-giáp là thường
rồi khinh mà bỏ. Hể bỏ thiết-giáp là xa
rời Đạo-Đức, tức là xa Thầy
đó. Đôi khi con tưởng là con đi đúng làm
đúng, nhưng con lầm to!.
Chiếc
giáp-thần này cụ-thể-hóa bằng bộ đạo-phục
bạch-y mà chúng ta đang mặc.
Màu
trắng là ǵ? Là màu trong sạch, nhưng cũng là màu
dễ lấm dễ dơ, dễ thấy. Nhỉn vào
bộ đồ trắng người ta rất dễ
đánh-giá cái người đang mặc nó. Khoát lên
người cái màu trắng, hằng ngày nhắc
nhở ta hăy nh́n vào nó để giử tâm-hồn,
lời nói, việc làm phải đạo-đức
trong trắng như màu trắng của đạo-phục
của ta.
Để
thực-thi sứ-mạng Thượng-Đế giao phó,
Chúa Jésus đă nói rằng :
« Ta
có bao giờ ngự trên ngai vàng của vua Do-Thái. Chính
cái ngai vàng của David vùi chôn David. Mà Tâm-tư
của nhơn-sanh mới là cái ngai vàng bất
diệt. »
Giao
cho dân-tộc Việt-Nam cái sứ-mạng Đại-Đạo
Tam-Kỳ Phổ-Độ, Đức Chí-Tôn khuyên
dạy ta rằng:
« Thầy
không mượn lâu-đài chùa-thất,
Mượn
ḷng con chơn-thật mà thôi!
Không
chức-sắc, không vị-ngôi,
Mà
c̣n khổ-cực, c̣n hồi gian-nan.
Xin
tạm kết luận :
Dân-tộc
Việt-Nam là dân-tộc được Thượng-Đế
chọn để đem Đạo vào Đời.
Nhưng
được chọn là một việc, c̣n có hành-tṛn
sứ-mạng đó hay không là một việc khác.
Sứ-mạng
này không trao riêng cho một người nào, một tôn-giáo
nào, mà là sứ-mạng chung cho những ai là người
mang ḍng máu Việt, nói bằng ngôn ngữ Việt. Chúng
ta hăy nh́n thẳng vào hoàn-cảnh để cương-quyết
bắt tay vào việc hoằng-hóa độ đời,
tùy theo khả-năng và hoàn-cảnh. Nếu chẳng
được vậy th́ hậu-quả rất tai
hại. Th́ đây chúng ta hăy nh́n về dĩ-văng
trong một thời xa xưa, lối 2.000 năm qua, bên
trời Âu có nhiều khối dục-vọng
va-chạm với nhau tạo nên những cảnh tương-tàn
tương-sát.
Trong
cảnh máu đổ thành sông, xương chất thành
núi đó, Đức Thượng-Đế v́ thương
chúng sanh cho Chúa Cứu-Thế ra đời để
san bằng những bất-công của xă-hội. Nhưng
dân Do-Thái không làm tṛn sứ-mạng của Chúa mà trái
lại. Cho nên Luật Thiên-Điều rất công-minh :
-
Không một phần thưởng nào không ban cho đứa
con khôn-ngoan.
-
Không trừng-phạt nào không ban cho đứa
phản lại Ư-Thánh của Bề-Trên.
V́
thế mà dân Do-Tái phải bị lưu-vong trên bao nhiêu
năm.
Đất
nước quê-hương Việt-Nam chúng ta ngày nay, cũng
trong cảnh đau-thương tang-tóc.
Chính
Đức Cao-Đài đă giáng điển-linh đem
« Ánh Đạo-Vàng » để cứu
rổi nhơn-sanh.
Vết
xe cũ của dân Do-Thái khi xưa là một bài
học cho ta để cố gắng làm sao trở nên
những đứa con hiếu-thảo của Đấng
Cha Trời.
Vậy
th́, trên đường Thiên-Lư, với chiếc giáp-thần
của Thầy Mẹ ân ban, ta hăy quảy gánh lên
đường, đem theo hành-trang là « Chơn-Lư »
và « T́nh Thương » của Thượng-Đế
Giáo-Lư
Cao-Đài không là lư-thuyết suông, mà nó phát xuất
từ tâm-linh của người hành-giả giữa
nhân-sinh. Ví như ngọn đèn trong đêm tối.
Biết rằng trên hoạn-đồ khó khăn trơn-trợt,
ma quỉ thường ŕnh-rập t́m những chổ
sơ-hở của các bậc chơn-tu, nhưng dù
trong hoàn-cảnh nào, Thượng-Đế cũng ban
điển lành toàn vẹn nơi ḷng chúng ta trên
mọi bước đường, nếu việc làm
của chúng ta tha-thiết v́ Thầy v́ Đạo.
Đừng
chán-nản, đừng mặc-cảm con người
ḿnh nhỏ bé như hột cát so-sánh với
sa-mạc, cũng đừng ngại e cho ḿnh là
hột sương-mai đối với trùng-dương
nơi biển cả, mà chúng ta, mỗi người có
nhiệm-vụ làm sáng tỏ cái Đạo để
mọi người nh́n vào đó cùng ḥa cùng-tiến,
cùng Đồng-Nhứt Vô-Thường.
Để
kết-thúc bài viết hôm nay, bĩ nhân xin mượn
một đoạn văn của Đức Mẹ Diêu-Tŕ
sau đây để cùng nhau suy-ngẫm.
“Nầy
các con ơi! Các con hăy thực sự thương yêu,
bảo-vệ lẫn nhau, dù kẻ ở chân trời,
người góc biển mà tinh-thần ḥa-hợp
bất-diệt của các con sẽ là bức tường
thành vạn-năng vững-chắc để cho
sanh-linh ẩn-núp trong cơn nắng lửa mưa
dầu.
Nếu
v́ lư do tiểu-tiết nào đó mà chểnh-mảng
sứ-mạng. Mẹ e cho sứ-mạng cứu-cánh không
hoàn-thành th́ các con khó tránh được luật Thiên-Điều
đó con!”