Một
phép tu dễ dàng mà công hiệu
Nh́n trong thiên hạ,
người tu rất nhiều, mà người không
tu cũng vô số.
Chỉ nói đến người tu, đa số
đều theo một Tôn Giáo. Nói chung, Tôn Giáo
dạy cho con người biết "phép
tu" để sửa ḿnh, theo đường
chánh, lánh đường tà, bỏ nẻo tối,
theo đường sáng, hầu tự tạo cho
bản thân ḿnh được hạnh phúc.
Tuy nhiên "phép tu" từ Đấng Giáo-Chủ
ban truyền ra cho các Tông-đồ, cho các nhà
Truyền-giáo, lần hồi
bị cái "tâm phàm"
vẽ vời, thêm thắc, bịa đặt, làm sai
lạc chơn-truyền, chánh-giáo.
Thế cho nên, trong hàng ngũ Tôn Giáo thường
xảy ra sự khảo đảo, sự tranh
chấp, gây ra lắm điều bất ổn, hoang
mang, hỗn loạn trong xă hội.
Người sáng trí t́m Tôn Giáo với mục đích
học "phép tu"
để làm cho cuộc sống hiện tại
của ḿnh được hạnh phúc và cuộc
sống tương lai sau khi bỏ xác trần, linh
hồn được tiến hóa cao.
Thực tế cho thấy, đa số người vào
Tôn-giáo ít khi có chánh tín, mà thường hay mê tín.
Họ cũng tuân theo giáo điều, nhưng hành
Đạo với cái tâm phàm, nên tạo ra khuynh hướng
tôn thờ, đề cao, mê chấp theo sắc thái
riêng, lập thành kiến chia phe rẽ phái, gây ra
cảnh đối nghịch lẫn nhau từ nội
bộ Tôn-giáo ḿnh ra đến bên ngoài các Tôn-giáo
bạn. Sự cuồng tín lôi cuốn làm cho họ
quên mục đích chính là t́m "phép tu" để
sửa cuộc đời ḿnh trở nên hoàn hảo
thánh thiện. Cách tu như
thế là bỏ cái "Đạo
ở trong" mà lượm
cái "Đạo ở ngoài"
nghĩa là bỏ cái Đạo nơi bản thân mà
t́m cái đạo ở ngoài thân. Có ai biết
đâu, cái Đạo nơi bản thân mới là chánh
đạo, c̣n cái đạo ở ngoài là ngoại
đạo.
Người thuở xưa, hồi đời Thượng
Nguơn, lúc Tôn-giáo chưa mở rộng sự
truyền bá giáo lư ở thế gian, th́ các Ngài
đi t́m đạo ở đâu? t́m "phép tu"
nơi nào?
Các vị Thánh Nhơn đời Thượng Cổ
như vua Nghiêu, vua Thuấn, vua Phục Hy, Thần Nông,
v.v... các Ngài t́m đạo
ở đâu? t́m "phép tu" cách nào?
Có lẽ các Ngài không t́m Đạo ở ngoài thân,
mà t́m Đạo ở trong thân rồi tự phát
minh ra cái "phép tu thân"
để trở nên Nhơn Hiền Thánh Triết.
Suy nghĩ cho thật kỹ, chúng ta thấy Tôn-giáo nào
cũng dạy "phép tu thân" nghĩa là phép
sửa ḿnh cho ra chơn chánh, ngay thật, thánh
thiện. Theo phép tu đó mỗi
người tín đồ phải tự sửa
lấy ḿnh chớ không phải cầu xin Trời
Phật sửa ḿnh giùm cho ḿnh. Luật lệ Tôn
Giáo đem áp dụng vào bản thân, con người
phải tự ban sự an vui hạnh phúc cho chính ḿnh
chớ không phải tôn thờ Trời Phật,
bợ đỡ Thánh Thần để các Ngài phù hộ
ḿnh, ban phép lành cho ḿnh hưởng.
Nói cho chánh lư, cái chánh đạo
là phải tự tu, tự sửa, tự đạt,
tự chứng chớ không đi xin xỏ với ai
cả. Dù cho Trời Phật, Thánh Thần có
Thiêng Liêng mầu nhiệm đến đâu, các Ngài
không hề xu phụ cái tâm phàm của tín đồ
mà ban ơn khơi khơi cho họ cứ ù-ĺ trong
tối tăm mê muội.
Hiện nay, ở vào thời kỳ mạt pháp
nầy, người tín đồ Đạo Cao Đài
được hưởng ân huệ nhận
nguồn Giáo Lư trực tiếp nơi các Đấng
Thiêng Liêng rất dồi dào phong phú.
Thánh Ngôn,Thánh Giáo là ǵ?
- Có phải là lời Tiên tiếng Phật, lời vàng
tiếng ngọc hay không?
Lời Tiên, tiếng Phật, lời vàng, tiếng
ngọc dạy tín đồ cái ǵ?
Chung qui các Ngài chỉ dạy tín đồ biết
"phép tu" tức là cái phép sửa ḿnh, đem
thực hành nơi bản thân hầu đạt
được kết quả tốt đẹp trên
đường tu luyện.
Thật sự Tiên Phật chỉ muốn dạy cho
con người biết "phép
tu" chớ các Ngài đâu muốn cho con người
tôn thờ, bái lạy, cầu xin nơi các Ngài, làm
ra cái thân nô lệ đời đời nơi
cửa Tôn Giáo?
Cầu xin Trời Phật măi mà không tự tu,
tự sửa th́ có khác ǵ
những kẻ ăn mày. Tôn thờ Trời
Phật măi mà bỏ cái đạo bế tắc nơi
bản thân, th́ có khác ǵ thân nô
lệ?
Thật có ǵ đáng buồn cho bằng thấy
thế nhơn thiên hạ cứ vẽ vời cái
Đạo, sơn phết chữ "TU" ra
nhiều lối phức tạp, nhiều cách rối
ren.
Người muốn tu thật và thật tu, không
muốn bị quay cuồng trong ư niệm tu mê tín, tu
ngoại đạo, tốt hơn hết là nên t́m cái
"Phép tu dễ dàng mà công hiệu" hơn
hết, đó là phép tu thân sửa ḿnh triệt
để.
Phép tu dễ dàng mà công
hiệu nhứt là phép tu sửa thân tâm mà thôi.
Tu sửa thân tâm, nói vắn tắt là "sửa ḿnh"
và mục đích của việc tu luyện suốt
đời chỉ có thế mà thôi.
Các Đấng Thiêng Liêng, các Đấng Giáo
Chủ mở Đạo ở thế gian cũng
chỉ với mục đích duy nhứt là dạy
con người biết tu thân sửa ḿnh để
cải đổi cho người xấu trở nên
tốt, cho người bệnh hoạn trở nên
mạnh khỏe, cho người tà trở nên chánh,
cho người ác trở nên thiện... và sau cùng cho
phàm trở nên Thánh, cho tục trở nên Tiên.
Đấng Chí Tôn tối cao, các Đấng Phật
Tiên tối thượng đâu có ư muốn lập
Tôn Giáo để qui tụ tín đồ về
một phe với ḿnh, để thờ phượng
ḿnh, tôn vinh ḿnh, đề cao ḿnh. Người tu làm
sai "phép tu" không chịu tu thân sửa ḿnh
cứ lo xây cất chùa chiền, Thánh Thất, Thánh
Đường để tôn thờ bợ đỡ
Trời Phật, lo lót Thánh Thần mà không chịu
thực hành lời dạy của các Ngài, áp
dụng "phép tu" để sửa ḿnh,
giản dị như người dơ bẫn hôi hám
dùng nước trong mà tắm gội cho sạch, th́ ngàn
năm muôn kiếp Trời Phật vẫn là Trời
Phật ở trong chốn cao xa diệu vợi, Thánh
Thần vẫn là Thánh Thần ở trong chỗ
u-huyền tịch mịch, mà chúng sanh vẫn là chúng
sanh mê lầm, sa đọa, tội lỗi và đau
khổ măi măi đời đời, kiếp kiếp
mà thôi!
Lấy ví dụ:
- Đến nhà thờ: tôn vinh Chúa, Chúa cao cả, Chúa
Thiêng Liêng, Chúa hằng sống... Đúng
rồi! nhưng thờ phượng măi, tôn vinh măi,
đề cao măi, mà lời Chúa dạy tu thân sửa
ḿnh không làm th́ ngàn năm muôn kiếp Chúa vẫn là
Chúa trong mơ hồ, mà người vẫn là
người trong mộng ảo mà thôi!
- Đến Ṭa Thánh chiêm ngưỡng Đấng
Cao Đài Thượng Đế, sùng phụng Ngài,
quảng cáo Ngài, mà ông Cao Đài Thượng Đế
trong lương tâm ḿnh cứ để cho tối ṃ
bế tắc, như vậy có phải đúng là môn
đệ Cao Đài chơn chánh hay chưa?
- Làm Pháp-sư giảng sư luôn luôn đi
truyền giáo đề cao tài hay đức tốt,
ca tụng quyền phép nhiệm mầu của đức
Phật cao cả tuyệt vời... Đúng
rồi! Nhưng Đức Phật đại từ
bi, vô cùng khiêm tốn, Ngài đâu có thích cho người
phàm cứ nịnh bợ đề cao Ngài măi.
Ngài đâu có màng cho người phàm dâng cúng
lễ vật, dập đầu bái lạy cầu
xin ân phước, mà không hề
thực hành "phép tu" do Ngài dày công chỉ
dạy, th́ cứ măi làm thân nô lệ vô ư
thức cho ư niệm mê tín dị đoan, làm ăn mày
cho ư thức tu ngoại đạo vô bổ, vô ích và
vô lư đó mà thôi.
- Một ông Thầy có lương tâm muốn
truyền đạt "phép tu" cho đệ
tử. Nhưng đệ tử thay v́ tự hành đạo
tu thân, kẻ tu hành mê mụi cứ lo đi ca tụng,
quảng cáo tài hay trí giỏi, đức tánh siêu phàm,
tŕnh độ minh triết của ông Thầy măi, th́
ngàn năm muôn kiếp Thầy vẫn là Đấng
giác ngộ, c̣n tṛ th́ cứ si mê ngu dốt măi mà
thôi. Ông Thầy Thiêng Liêng cao cả chắc phải
buồn ḷng thất vọng vô cùng!
Nói gần, nói xa không qua nói thật: người tu
phải t́m "phép tu" rồi áp dụng "phép
tu" để sửa đổi con người ḿnh
cho phàm trở nên Thánh, cho tục trở nên Tiên.
Nếu không được Thánh Tiên th́ cũng nên
Hiền nên Đức. Tu như thế th́ có ai dám nói
ḿnh dối tu? Nh́n trên thế giới hiện nay, chúng
ta vẫn c̣n thấy nhiều Tôn Giáo mà tín đồ
sùng bái Đấng Giáo Chủ một cách cuồng
nhiệt. Xem họ tôn thờ và hành đạo đủ
cách nhiệt thành và khổ hạnh phi thường.
Khi đến Thánh Đường để lễ bái,
cúng dâng th́ họ qú mọp khom lưng, dập
đầu sát đất. Họ hành lễ một cách
say sưa cuồng nhiệt, kiên nhẫn, từ
giờ nầy qua giờ khác, từ ngày nầy qua ngày
khác, từ tháng nầy qua tháng nọ, từ năm
nầy qua năm khác, có khi suốt một kiếp
đọa đày khổ hạnh, quên cả ăn,
quên cả ngủ, quên luôn cả thân. Thành kiến
tín thành của họ như vậy chẳng khác nào
thành đồng vách sắt, như biển cả
rừng sâu, như núi cao vực thẳm.... mà
biết có đạt kết quả ǵ không?
Chắc thâm tâm họ nghĩ rằng tu hành khổ
hạnh như vậy, hạ ḿnh triệt để,
hy sinh tuyệt đối như vậy chắc
sẽ cảm động ḷng Trời, nhiên hậu
được ban vui cứu khổ, được
cứu độ siêu sinh.
Tuy nhiên khi ở Thánh Đường đối
diện với Trời Phật th́ như vậy, nhưng
khi ra ngoài đời, đối với đồng
đạo, đồng bào, hay đối với chúng
sanh bá tánh, họ vẫn dùng sân hận để gây
thù chát oán, họ vẫn dùng sắt thép để
tranh đấu, tàn sát lẫn nhau, gây ra biết bao
cảnh máu đổ thịt rơi, hận thù
chồng chất. Hằng ngày vẫn xảy ra, hàng
tháng vẫn diễn ra, hằng năm vẫn nổ
ra... ôi thật là rùng rợn và khủng khiếp.
Người có lương tri nh́n đó mà suy
gẫm. Họ tu cách ǵ? Họ tu thế nào? Họ
tu với ai?
Người học giả đơn sơ, người
hành giả giản dị, chắc không dám đến
gần cửa Tôn Giáo đó. Tốt hơn hết là
vận dụng cái tâm lành, cái tánh sáng của
Trời phú cho ḿnh để mà t́m "phép tu dễ
dàng và công hiệu" tự nơi bản thân ḿnh.
Đó là phép sửa ḿnh, dễ dàng như người
dơ bẫn lấy nước trong sạch mà
tắm gội cho sạch sẽ vậy.
Phép tu sửa ḿnh là ǵ? Làm như
thế nào?
- Sửa ḿnh là sửa cái thân, ǵn cái tâm.
1.- Sửa thân: Cái thân
phàm nó hay bệnh, hay biến đổi hăy sửa
cho nó ra cái chơn thân không bệnh hoạn, không
biến đổi.
Nói đến thân phàm th́ phải biết giữ cho
nó vô bệnh, nghĩa là phải chú trọng cái
ăn và cái thở của nó.
Cái thân phàm do cha mẹ tạo để làm phương
tiện sống trong trần. Người tu thân
phải biết bảo tŕ, tu bổ sửa chữa
cho nó đừng bệnh hoạn, đừng suy thoái
và hư hoại trước hạn định. Người
vô ư thức chỉ biết xài phá cái xác thân
một cách quá đáng, khiến cho nó lâm bệnh, ví
như người tài xế vụn về phá
hoại chiếc xe chóng hư máy móc. Con người
tự phá hoại xác thân ḿnh bằng lối
sống trụy lạc, cẩu thả. Khi nó lâm
bệnh không biết tự sửa chữa, lại
đi phú thác cho y-sĩ thiếu lương tâm gây
thêm hậu quả tai hại cho thân nữa. Túng cùng
lại đổ thừa "mệnh lư do Thiên".
Đa số người sống
chỉ biết ăn mà không biết thở.
Họ không dè cái thân sống không chỉ nhờ
"Ăn" mà nhờ
"Thở" nữa.
Xét cho kỹ, cái thở quan trọng hơn cái ăn.
Vậy mà ít người lưu ư thở cho đầy
đủ, thở cho đúng phép, đem dưỡng
khí vào dinh dưỡng tế bào, đem tiên thiên khí
vào khai thông kinh mạch, thanh lọc trược khí,
bồi bổ châu thân.
Người tu thân chủ trương rằng:
Ăn vào, đem bịnh vô,
Thở vào, đuổi bịnh ra,
Ăn vào, tạo khí huyết,
Thở vào, đạt Trung Ḥa.
Ăn vào, đem trược vào thân,
Thở vào thanh lọc tinh thần tốt tươi.
Biết ăn,
biết nói, biết cười,
Sao không biết thở cho người trẻ trung.
Ăn mười,
giữ một là cùng,
Thở vào dưỡng khí lưu thông trung ḥa.
Trung ḥa là đạo
tự thân tâm,
Cái thở, cái ăn rán hiểu ngầm.
Ăn chỉ cần ăn cho đạm bạc,
Thở th́ phải thở thật thâm trầm.
Đạo nơi tâm tánh là chơn đạo,
Đạo ở miệng môi, ấy lạc lầm.
Không chấp lạy thờ hay tụng niệm,
Kỳ trung hành đạo rất âm thầm.
Tóm lại, người tu sửa thân, gọi là "Luyện
Mạng" th́ phải biết ăn và
biết thở. Ăn không thanh đạm là tự
phá hoại nội tạng thân ḿnh. Thở không đầy
đủ, không đúng phép là không thanh lọc
bản thân, làm cho huyết mạch chẳng lưu thông,
thần kinh không ổn định, nhiên hậu thân
tâm bế tắc. Phép ăn và phép
thở là hai điều tối trọng và cần
yếu cho việc sửa thân.
2.- Ǵn tâm: Người
chơn tu biết phân biệt trong bản thân ḿnh cái
nào là "phàm tâm" và
cái nào là "chơn tâm".
Hằng ngày người tu nh́n thấu vào tâm ḿnh,
nh́n một cách cẩn trọng, nghiêm túc và liên
tục, thế nào rồi cũng
nhận biết cái nào là nhơn dục, cái nào là
phàm tâm. Loại cái nhơn dục ra th́ cái Thiên
Lư lưu hành. Diệt cái tâm phàm cho chết th́ cái
đạo tâm sống dậy. Đó là cái phép tu
đơn giản của bực tiền giác. Nếu
cứ để ngoại cảnh (lục trần) lôi
cuốn, cái nội tặc nó khiến xuôi (lục căn)
th́ có bao giờ ǵn lại được cái chơn
tâm.
Phép tu tâm hay là "Tu Tánh"
giản dị nhất không ǵ bằng giờ giờ
thức tâm, ngày ngày tịnh tâm, tháng tháng qui tâm, th́
lần hồi ḿnh cũng phát hiện cái Đạo
nơi đó, Phật nơi đó, Chúa nơi đó,
mà Cao Đài Thượng Đế cũng nơi
đó. Các Ngài đều vô danh, ḿnh tin tưởng
các Ngài th́ cũng tu thân tâm bằng cái pháp vô vi và
cái hạnh vô danh th́ có lo ǵ không đạt kết
quả tốt trên đường tiến hóa tâm
linh, phục hồi nguyên bổn.
Nói tóm lại:
Phép tu giản dị ở
nơi ḿnh,
Tâm Phật, tánh Trời cũng giống linh.
Nếu biết tỏ tường hồn tiến hóa,
Nếu không giác ngộ, Đạo ĺnh x́nh.
Trong thân có Đạo, đời an lạc,
Trong tánh có tâm, đạo thái b́nh.
Tu sửa thân tâm là chánh Đạo,
Người mà tu luyện nhớ đinh đinh.
Fountain Valley ngày 30/09/1994.
Thiện-Trung
|