ĐỜI
ĐẠO TƯƠNG QUAN
Thiện
Trung
Hai danh từ nầy
rất được thường dùng trong giới
tu hành. Tuy nhiên khi suy gẫm tường tận th́
ư nghĩa của hai chữ Đời Đạo không
phải là đơn giản, trái lại nó có
nhiều biến nghĩa rất phong phú và đa
dạng.
I. Đời là ǵ ?
1- Con người lúc
sinh ra, vừa lọt ḷng mẹ, với cái h́nh tướng
vật chất (corps physique) gọi là thể xác, chính
lúc đó cửa đời mới mở ra cho đứa
hài nhi ra chào đời.
Đến giờ khai
hoa nở nhụy, chính là lúc người mẹ có cái
thiên chức đưa con đỏ thoát ra cửa
đời để chào đời.
a. Cửa
đời nơi thân người mẹ. Mẹ có ư
thức và trách nhiệm đưa con ra cửa đời.
Đứa con ở trong cảnh tối tăm bị
thúc đẩy tung ra cửa đời bị ánh sáng
ngoài đời chụp vào giác quan bật lên
tiếng khóc "khổ a" chào đời.
Xích
tử từ đâu đến cơi đời ?
Vừa chun ra cửa hỡi ai ơi,
Khổ a !....gào thét cho thông khí;
Du khách trầm luân được thỉnh mời.
Sự
kiện mẹ đưa con ra đời gây tác năng
nhân quả kết hợp mẹ con vào đạo lư
làm người, với t́nh mẫu tử thiêng liêng
cao quí.
Ư nghĩa
chữ “đời“ trong giai đoạn nầy
rất là mật thiết và trang trọng tạo thành
mối dây đạo nghĩa cột chặt mẹ
con suốt cả cuộc đời.
b. Chào đời là hai tiếng bóng bẩy là cho
sự xuất hiện của hài nhi thêm ư nghĩa,
nhưng cũng tùy hoàn cảnh mà sự chào đời
trở nên long trọng, b́nh thường, bất thường,
tầm thường hay dị thường.
Trong ngàn muôn triệu ức hoàn cảnh của con người,
sự ra đời, sự chào đời đều
khác biệt nhau, rất là phức tạp, khó
hiểu khó biết vô cùng.
Lấy
một vài ví dụ:
Ki-Tô
ra cửa ở phương Tây,
Trong cảnh nghèo nàn khổ ải đầy,
Đời tiếp hài đồng trên máng cỏ;
Chào đời tận khổ, nghĩa ǵ đây ?.
Thích-Ca xuất thế ở phương Đông,
Trong cảnh vinh quang đượm phước
hồng,
Đời tiếp Như Lai nơi điện
ngọc;
Chào đời tận phước, nghĩa chi đây
?
2- Khi con người
ra đời rồi th́ chữ “đời“
lại mang hai h́nh thức và hai ư nghĩa: đời
của con người có số đời và con người
tiếp xúc với ngoại cảnh th́ có cuộc
đời nơi gia đ́nh, nơi xă hội, nơi
quê hương, nơi đất nước,v.v....
Kể từ khi mang xác thân ra chào đời, con người
có một cuộc đời riêng của ḿnh do nhân
quả nghiệp lực tạo nên những hoàn
cảnh riêng, trong lúc đó có nhiều ngoại
cảnh bủa vây làm cho cuộc đời con người
ch́m nổi, thăng trầm, sang hèn, vinh nhục...cho
tới chết.
Nói về
cuộc đời riêng của từng người
th́ :
Mang
thân là mang cả ḍng đời,
Thân có sổ đời nghiệp chẳng lơi,
Một mảnh hồn linh đeo mệnh lư;
Tự người hay bởi tự tay Trời ?.
Nói về ngoại cảnh chi phối đời người
th́ :
Ngoại cảnh sinh ra lắm cuộc đời,
Lôi cuốn hồn linh chẳng để lơi,
Từ đó biển đời lên sóng gió;
Muôn ngàn máu lệ tát không vơi !
3. Mỗi cá
nhân là một cuộc đời. Mỗi cuộc
đời đều có định số riêng
biệt. Muôn ngàn triệu ức cá nhân là muôn ngàn
triệu ức cuộc đời, mỗi mỗi
đều có định số riêng biệt,
thật là chi li phức tạp, bất khả tư
ngh́, bất khả nghị luận với cái trí phàm
hữu hạn.
4. Mỗi một dân tộc hợp thành một xă
hội. Dù cho trong tŕnh độ văn hóa có
tiến bộ hay lạc hậu dă man, mỗi xă
hội đều có một cuộc đời riêng
cho dân tộc xă hội đó. Mỗi dân tộc
ở mỗi nơi đều có cuộc đời
riêng biệt, khác hẳn nhau, khó ḥa hợp nhau
được.
Ví dụ:
-Ở Phi Châu
có nhiều bộ lạc mà tŕnh độ tiến hóa
rất khác nhau; nơi c̣n ăn thịt người,
nơi c̣n ăn thịt thú, nơi biết trồng
trọt thô sơ, nơi tiếp cận với
thế giới văn minh,cho đến cách sinh
sống, đều có định luật tiến hóa
tác động:
Ngàn
năm, muôn kiếp thú lên người,
Đạp đất hai chân đầu đội
Trời,
Tiến hóa măi lên thành Thánh thiện,
Rồi lên Tiên Phật sáng danh đời.
- Ở các
Châu khác có rất nhiều giống dân từ tŕnh
độ văn minh tiến bộ lần xuống tŕnh
độ thấp kém, chậm tiến, lạc
hậu... tất cả đều đi theo ḍng
tự nhiên của định luật tiến hóa
thấy rơ, nhưng mà rất sâu xa mầu nhiệm :
Các
nước văn minh bao giống người,
Phân ra cao thấp ở chung Trời,
Lần lần tiến bộ theo tôn giáo;
Sửa tánh tu tâm, đẹp cuộc đời.
- Nh́n chung trên
khắp mặt địa cầu với dân số trên
5 tỷ, th́ bao nhiêu là tŕnh độ dân sinh, dân trí,
bao nhiêu là lẽ sống với bao nhiêu cuộc
đời, ôi vô cùng xôn xao, đa dạng và
phức tạp.
Ngh́n
muôn triệu ức giống con người,
Tiến hóa bao nhiêu, bấy cuộc đời,
Các giống nhơn loài sao phức tạp ?
Rán tin may gặp hỏi Ông Trời.
Tuy nhiên có
một điều mà ít người lưu ư; là
tất cả địa cầu nầy ở trong
lẽ sống chung, tức là cái“ĐẠO“
của Tạo Hóa. Tất cả đều nhận
lẽ sống chung theo định luật sinh tồn
và vận chuyển theo định luật tiến hóa
trong đó định luật nhân quả bất di
bất dịch. Chính định luật tiến hóa
vận chuyển và phân phối từng giống dân
đi từng nơi, từng vùng, từng hóc hẻm
trên cơi địa cầu nầy.
Đó chính là Đạo sinh Đời. Đạo
sinh hóa, dưỡng dục và giáo hóa Đời,
rồi đến cuối một nguơn lại
mở cơ phổ độ, cứu độ và ân
xá cho Đời. Ôi ! công việc của Đạo
thật là thiêng liêng, công việc của Đời
thật là mầu nhiệm.
Đời
Đạo tương quan rất lạ lùng,
Pháp quyền vi diệu lại mênh mông,
Trí người sao rơ điều Thiên lư,
Nghĩ tuyệt vời thay Đấng Hóa Công !
Tóm lại,
chữ Đời nói chung là môi trường
sống chung của vạn loại chúng sinh tại
trần. Đạo tạo dựng nên địa
cầu, cung cấp đầy đủ điều
kiện và phương tiện sinh sống rồi
mới sinh ra muôn loài vạn vật trong đó Con Người
là thành phần ưu tú nhứt, cao trọng nhứt
được Đạo phú cho sứ mạng làm
chủ muôn loài. Từ lúc có Con Người trên
mặt đất là bắt đầu có Đời.
5. Các Đấng Thiêng Liêng dạy Đạo, định
nghĩa chữ Đời :
a. Thượng
Đế dạy rằng:
Huỳnh
Lương một giấc cuộc đời in,
Có trí có mưu phải xét ḿnh,
Danh lợi lớn là giành với giựt,
Phú quí cao bởi mượn và xin.
Trăm năm lẩn quẩn,đường nhơn
nghĩa,
Một kiếp đeo đai mối nợ t́nh,
Biết số biết căn tua biết phận,
Đường xưa trở gót lại Thiên Đ́nh.
Đấng
Cha Lành dùng chữ “đời“ ở đây
với cái nghĩa :
Đời
con trẻ như Huỳnh Lương mộng,
Có trí mưu xét rộng hiểu xa,
Lợi danh giành giựt thôi à ?
Giàu sang phú quí,xin và mượn vay.
Cơi phù thế đeo đai nhơn nghĩa,
Mối nợ t́nh chi dễ tháo thân,
Các con biết phận biết căn;
Thiên Đ́nh trở gót vào hàng Phật Tiên.
b. Đức
Quan Âm Bồ Tát dạy rằng:
Cuộc
đời tàn tạ mỏn ṃn mon,
Công quả rán lo bón bỏn ḅn,
Giấc mộng Nam Kha tinh tính tỉnh,
Công danh phú quí cỏn c̣n con.
Hồng trần chả nhiễm nhe nhè nhẹ,
Chung đỉnh nặng mang lón lỏn ḷn,
Hạnh phúc ngh́n thu hương hướng hưởng,
Tiếng chuông cảnh tỉnh bỏn ḅn bon.
Đức
Phật Quan Âm dùng chữ “đời“ ở đây
với cái nghĩa:
Đời
nhơn thế đến ngày tàn tạ,
Khuyên nhơn sanh để dạ tu hành,
Mót ḅn công quả sáng danh,
Đời là giấc mộng,giựt giành khổ thân.
Nhẹ nghiệp trần muôn phần thư thái,
Nặng đỉnh chung lưng phải cúi ḷn;
Nhớ nguồn hạnh phúc châu son,
Tiếng chuông cảnh tỉnh bon bon gọi đời.
c. Trong
nhiều Thánh Giáo, các Đấng Thiêng Liêng mô
tả chữ “đời“ với dụng ư
cảnh giác dạy khuyên :
(1)
Đạo là gốc tầm nguồn Chơn lư,
Đạo do tâm lần nẻo huyền vi,
Các con mau rán kịp kỳ;
Long Hoa tân hội khoa thi chót nầy.
Đời cuối tận c̣n chi đeo đuổi,
Đời mạt cùng như buổi sương mai,
Sương mai h́nh sắc nhiều màu;
Đèn Trời một khắc soi vào ră tan....
(2)
Đời h́nh sắc bóng màu con thấy,
Đạo vô vi không có, có không,
Con nên xét kỹ nơi ḷng;
Xét đời so Đạo luận xong cho rành....
Trong lời
dạy (1) chữ “đời“ được dùng
để mô tả “cuộc sống chung“ của nhơn
sanh trên thế gian, mà cũng hàm ư dạy riêng
về “cuộc sống riêng“ của đệ
tử hầu đàn một lời dạy bảo
minh triết.
Trong lời dạy (2) chữ “đời“
được dùng để mô tả thực
chất hữu h́nh hữu sắc của đời
song song với cái Đạo vô vi, vô sắc :
Đời
là cái hữu vi, hữu sắc,
Những cái ǵ tai mắt thấy nghe,
Giác quan nhận biết mọi bề,
Hễ là bóng sắc không hề trường lưu.
Đạo là cái cao sâu vô tướng,
Cái vô vi hiện tượng có không,
Học Đạo xét kỹ nơi ḷng;
Xét Đời so Đạo mới mong hiểu rành....
d. Ngày xưa,thi
hào Lư-Bạch mô tả cuộc đời như cơn
đại mộng. Ngài nói :
Xử
thế nhược đại mộng,
Hồ vi lao kỳ sinh,
Sở dĩ chung nhật túy,
Đối nhiên ngọa tiền doanh....
Cuộc đời như thể chiêm bao,
Làm chi mà phải lao đao cho đời,
Vậy nên say suốt hôm mai;
Tiền dinh phóng khoáng nằm dài khểnh chơn....
II.
Đạo là ǵ ?
Nhiều sách vở,nhiều Thánh Ngôn, Thánh Giáo đă
giải nghĩa quá rơ về chữ Đạo
rồi.
Trong bài
nầy chúng ta đề cập sơ lược nghĩa
“Đạo“ tương quan với nghĩa “Đời“
để rút ra bài học tu thân. Như thế th́ :
Đạo
là gốc, là nguồn Chơn lư,
Là mầm sinh vô thỉ vô chung,
Đạo vô tận, Đạo vô cùng;
Quyền năng vô lượng, mênh mông hải hà.
Đấng Tạo Hóa là Cha là Mẹ,
Là nguồn đầu sanh đẻ vạn năng;
Vô Cực,Thái Cực huy hoàng,
Lưỡng Nghi, Tứ tượng ẩn tàng lư sâu.
Từ một gốc một bầu Tạo Hóa,
Từ một nguồn sanh cả vạn loài,
Từ ngôi Bát Quái bày khai;
Hằng hà sa số tinh đài hóa sinh.
Đạo vô vi, vô h́nh, vô ảnh,
Quyền giác năng thống lănh vô biên,
Con người nhớ gốc thiêng liêng;
Nhập vào định giới ngộ riêng Đạo
lành.
T́m nguồn gốc sanh ra bất diệt,
T́m chân như minh triết vạn năng,
Đại thanh,đại tịnh tầm phăng;
Tiểu quang từ gốc Đại quang siêu
mầu.
Đạo bao gồm một bầu Vũ trụ,
Tạo ra đời có đủ bóng h́nh,
Trên đường tiến hóa vạn linh;
H́nh c̣n bóng mất,chuyển sinh đời đời.
Đạo vốn bởi không lời,không tiếng,
Đạo là Trời, là biển sinh quang,
Tạo Đời có máy hành tàng;
Thật là Đời Đạo tương quan vô cùng.
III.
Đời Đạo song tu :
Con người muốn đi cho rốt con đường
tiến hóa tâm linh th́ phải t́m cái Đạo
ở trong Đời .Vậy muốn biết Đời
Đạo là ǵ, ở đâu, xin nghe Đức
Mẹ dạy sau đây :
Đời
là thể xác Đạo linh hồn,
Thể xác tượng h́nh bậc Thế Tôn,
Đạo ấy là hồn linh bất diệt,
Đạo Đời xa cách khó sinh tồn.
Suy nghiệm
lời Đức Mẹ dạy trên đây, chúng ta
nhận thức lẽ Đời Đạo song tu như
sau:
Trong
mỗi con người có lưỡng môn,
Cửa đời thể xác, Đạo linh hồn,
Hồn mang mầm Đạo vào thân xác,
Rồi phải biết tu nên Thế Tôn.
Thế tôn đạt Đạo lư siêu mầu,
Đạo ở trong Đời có khó đâu,
Nếu để cho đời xuôi thế tục;
Đạo Đời xa cách khó t́m cầu.
Cầu Đạo cao xa chẳng quá Đời,
Ai mong cầu Đạo chớ rong chơi,
Bồ Đề tỉnh tọa minh Chơn lư,
Nhứt điểm Linh Quang sẽ tỏ ngời.
Tỏ ngời đạo lư hiệp Trời Cha,
Kêu gọi lương nhân giữ Đạo nhà,
Thể xác, linh hồn, không với sắc,
Luyện thành chơn Đạo chẳng đâu xa.
Trên cơi
đời nầy, đệ nhứt tiêu biểu “Đời
Đạo song tu“ là Đức Phật Thích Ca Mâu
Ni. Ngài chính là:
Một
tiêu biểu xả thân tầm Đạo,
Bỏ điện vàng ngôi báu thế gian,
Bỏ luôn mọi thứ buộc ràng;
Ngũ thường thượng thặng,tam cang phi thường.
Bỏ xác thân lên đường khổ hạnh,
Bỏ ngai vàng t́m ánh Đạo vàng,
Xác thân khổ hạnh héo tàn;
Đạo chưa t́m đươcï, bàng hoàng trí tâm.
Nguồn minh triết âm thầm lóe sáng,
Nguồn giác năng tỏ rạng tâm tư,
Thích Ca trực ngộ Chân Như;
Vô minh tan biến Chân Sư lộ bày.
Đạo trong đời từ rày minh xác,
Thân tải Đạo hiểu đạt huyền
linh,
Dù là giả tướng hữu h́nh;
Thuyền qua bể khổ, đài linh đạo
mầu.
Lẽ Đời, Đạo cao sâu mầu nhiệm,
Lẽ Đạo, Đời suy nghiệm tiến tu,
Mượn Đời làm Đạo công phu,
Mê Đời bỏ Đạo kẻ ngu đọa
trần.
Đời có Đạo tinh thần khai phóng,
Đạo có Đời mở rộng cơ duyên,
Đạo Đời biết lẽ qui nguyên;
Cao Đài Đại Đạo miên miên vĩnh
tồn. |