CON
ĐƯỜNG "HUYỀN-NHIỆM
TÂM-LINH"
***
NGỌC-HUỆ-CHƠN
Nói
đến Cao-Đài-Giáo là:
- Nói
đến kho tàng chung của tư-tưởng Tam-Giáo.
- Muốn
sưu-khảo về Tam-Giáo là mặc nhiên phải
khảo về Cao-Đài và
- Cũng
là một kho tàng riêng của tư-tưởng Cao-Đài:
đó là Cơ-Bút.
Cao-Đài
chủ trương: “Vạn-Vật Nhất-Thể“ qua các
bộ Thánh-Ngôn Hiệp-Tuyển – Đại-Thừa Chơn-
Giáo và Sưu-Tập Thánh-Giáo...
Ai cũng bảo Cao-Đài-Giáo là Đạo-Tiên. Nhưng
lấy đâu chứng minh điều đó?
Vậy phải khảo thư-tịch Cao-Đài và các
thư-tịch cổ-kim để xem sao:
Trong
quyển Thượng-Thừa Chơn-Pháp Hỏa-Diệm
Hồng-Liên do Cao-Minh-Quang xuất bản vào năm 1969, nơi
trang 242 có bài Thánh-Giáo vào lúc Tư-Thời ngày rằm tháng
2 năm Đinh-Mùi (1967) như sau:
ĐẠO
pháp hoằng-khai độ vạn-linh,
TỔ
quang chiếu-lộ bóng không h́nh;
THÁI
dương chiếu sáng Càn-Khôn định,
THƯỢNG
hạ Âm-Dương tượng lư-t́nh.
GIÁNG
điển thanh-thiên truyền diệu-lư,
CUNG
trời tá-thế luyện thông-minh.
ĐÂU
ngôi ứng-hiện Thầy phân tánh,
XUẤT
nhập tṛ tu mấy bộ kinh.
Và
một bài thi khác, có 4 câu như sau:
Ngôi
ĐÂU XUẤT, THƯỢNG-TÔN Thầy giáng;
Cảnh
TIÊN-CUNG, trước án giờ đây;
THÁI-THƯỢNG
ĐẠO-TỔ là Thầy,
Mở
khai Quang-Khiếu đủ đầy ánh-linh....
Khảo thư-tịch Đạo Lăo, như quyển
Tính-Mệnh Khuê-Chỉ hay Huỳnh-Đ́nh Nội-Cảnh
của Tử-Hà chú giải, ta sẽ thấy có những
danh-từ:
Tiên-Thiên Nhứt-Khí
Thái-Thượng Lăo-Quân
Thiên-Địa Linh-Căn
Huyền-Tẩn Chi-Môn
Nội danh-từ Thái-Thượng Lăo-Quân được
định nghĩa:
THÁI-THƯỢNG:
Rất-Cao hay Tối-Cao
LĂO-QUÂN:
Vị vua Già. Có trước đất Trời, chủ
tể Quần-Linh
THÁI-THƯỢNG
LĂO-QUÂN hay THÁI-THƯỢNG
ĐẠO-QUÂN:
Là
Ông Vua Đạo cực-cao, cực-lớn, sắc-thái là
cung Càn
được
chứng-minh qua Thánh-Ngôn hiệp-Tuyển rằng: Thái-Thượng
Lăo-Quân chính là THƯỢNG-ĐẾ
nên
có bài thi:
Nhiên-Đăng
Cổ Phật thị ngă,
Thích-Ca
Mâu-Ni thị ngă
Thái-Thượng
Nguyên-Thủy thị ngă
Kim
viết CAO-ĐÀI
Như
vậy, Nho-Thích-Đạo hay Phật-Tiên-Thánh chi chi đều
một tay Thượng-Đế chấp-chưởng
dạy dỗ.
- Qua bài
kinh Tiên-Giáo (Chí Tâm Qui Mạng Lễ)
(1) là bài kinh rất quan trọng đối với giáo-lư
Cao-Đài đă chứng minh Thái-Thượng Đạo-Quân
hay Thái-Thượng Lăo-Quân chính là Thượng-Đế
bằng những câu:
Từ Tiên-Thiên khí hóa...đến câu Pháp Siêu
Quần Thánh
Danh
xưng tuy nhiều, nhưng kỳ-trung chỉ do một Chơn-Thần
Thượng-Đế biến-hóa ra tất cả.
Hiểu
được lư đó, người tu-hành mới có cái
Tâm chuyên nhứt, không phân chia Nhơn, Ngă, không chia rẽ
Đạo người, Đạo ta, mà chỉ nh́n
tất cả là MỘT GỐC, MỘT CHA, MỘT THẦY,
MỘT ĐẠO.
Thầy
lược giăi huyền-vi số Một,
Một
vốn là trụ-cốt Càn-Khôn;
Một
sanh Thái-Cực Chí-Tôn,
Một
là Nhất-Quán vĩnh-tồn trường-sinh
*
* *
Một
là vốn diệu-linh tiến-hóa,
Một
là sanh tất că muôn loài;
Khắp
trong vũ-trụ rộng dài,
Đều
do một Đạo Cao-Đài hóa-sinh
NGỌC-HOÀNG
THƯỢNG-ĐẾ
(CQPTGL
số 80 – Trung-Thu Nhâm-Tư, tr. 9 và 10)
Sở dĩ con người có nhiều tŕnh-độ
tiến-hóa khác nhau nên Đạo mới phân ra nhiều
h́nh-thức, chi phái, tôn-giáo khác nhau để thỏa-măn
con cái. Có đứa thích ngọt, thích chua tùy khẩu
vị.
Chí-Tôn có dạy:
Con
đ̣i chi th́ Thầy cho nấy, con nào muốn ăn
mặn th́ Thầy cho mặn,
Con
nào muốn ăn ngọt, th́ Thầy cho ngọt,
Con
nào muốn ăn cay, th́ Thầy cho cay,
Lên
rừng th́ Thầy cho củi,
Xuống
biển th́ Thầy cho muối
(CĐGL
số 77, tr.20)
Dù cho có bao nhiêu h́nh thức, bao nhiêu màu sắc,
chung qui Chơn-Lư vẫn là Một.
Đạo do Tâm mà đi vào Chơn-Lư. Tâm có tinh th́
mới hiệp-nhứt.
Chơn-Lư không c̣n chấp h́nh-thức tôn-giáo th́:
Nho – Thích – Đạo đều đi vào cứu-cánh.
V́:
Nho-giáo
gọi là Chấp-Trung Quán-Nhứt
Phật-giáo
gọi là Bảo-Trung Qui-Nhứt,
Đạo-giáo
gọi là Thủ-Trung Đắc-Nhứt
Muốn đạt cái chổ bí-yếu của Tam-Giáo-Đạo
th́ người tu phải giữ 3 điều cương-yếu
Nho
dạy Tam-Cang, Ngũ-Thường,
Phật
dạy Tam-Qui, Ngũ-Giới,
Đạo
dạy Tam-Bữu, Ngũ-Hành.
Khi đạt được yếu-lư th́ 3 tôn-giáo
dẫn người đi vào cái Một là Chơn-Lư
Tối-Thượng:
Nho-giáo
gọi đó là Đạo-Nghĩa Chi-Môn
Phật-giáo
gọi là Bất-Nhị Pháp-Môn
Đạo-giáo
gọi là Chúng-Diệu Chi-Môn
Mục tiêu duy-nhứt là
Nhứt-Khí hóa Tam-Thanh (Nhứt-Bản tán vạn thù). Là
bí-yếu mà mỗi con người đều có Tam-Thanh
đó qui về Nhứt-Khí th́ mới thành Đạo
(Vạn-Qui-Nhứt)
Thực hiện được một đời
sống huyền-đồng là khám phá được con
đường huyền-nhiệm. Con đường
huyền-nhiện nầy không đi đến non Bồng
nước Nhược nào ở bên ngoài, mà chính là con
đường băng qua h́nh-hài, hướng thẳng
tới Nội-Tâm. Khi đă đề cập đến
con đường th́ ta phải minh-định: Đâu là
khởi-điểm, đâu là đích-điểm.
Khởi-điểm là đi từ Ngũ-Quan, mà
ĐÔI MẮT là tượng-trưng.
Đôi
mắt nói lên Âm Dương, ám chỉ tất cả
những ǵ thuộc về thế-giới hiện-tượng
hữu-h́nh mâu-thuẩn.
Đích-điểm là ĐẠO, là THIÊN-NHĂN
Thiên-Nhăn
là Bản-Thể của con người,
là Căn-Nguyên con người mà cũng là
Trục-Cốt của Vũ-Trụ.
Nhưng muốn băng qua con đường
Huyền-Nhiệm đó th́ ta phải đi từ
Thấp đến Cao, từ Hèn đến Quí, từ
Vạn đến Đa-Tạp, đến
Nhứt-Thuần-Thể.
Mỗi lần ta vào làm Lễ Thầy, nh́n lên Thiên-Nhăn
ta sẽ thấy ǵ, và thấy bằng cái ǵ?
Vậy làm sao Hai Mắt ta là Nhục-Nhăn hợp cùng
Thiên-Nhăn bằng một h́nh Tam-Giác đều. Đường
nối hai đồng-tử là đái h́nh tam-giác, mà Thiên-Nhăn
là đỉnh.
Nếu khảo về vật-thể th́ sẽ
thấy khoảng cách giữa hai mắt đo được
khoảng 3 tấc ta, tức là cở 4 ngón tay xếp
liền nhau. Như vậy, từ Nhục-Nhăn tới Thiên-Nhăn
khoảng cách cũng thế và ta biết Thiên-Nhăn hay
Đạo, hay Cốc-Thần là ở Trung-Điểm
của Nê-Hoàn-Cung.
Đoạn đường này gần th́ thật
gần, nhưng biết đi th́ chẳng đi cũng
tới, như Đạo-Đức-Kinh ch.47 đă nói.
C̣n nói xa th́ thật là xa, v́ chẳng biết
đường đi th́ muôn năm chẳng tới. Vă
lại, con đường này
chẳng quang-đăng thông-suông, v́ như lời
của Mạnh-Tử, bao nhiêu lau-lách dục-t́nh của
trần-thế đă lấp kín con đường
nội-tâm nầy rồi.
Kim
mao tắc-tử chi tâm hĩ
(Nay
lau-lách đă lấp-kín tâm-hồn ta rồi)
(Tận-Tâm
– Chương: Cú-Hạ, câu 21)
Cũng
v́ đó mà Trung-Dung
đă có câu:
Biên-Khu
luân-lạc từ bao!
T́m
sao cho thấy đường vào Trung-Dung
Đường
Trung-Dung linh-lung ẩn-khuất,
Nẻo
Bồng-Lai, gai lấp lau che...
(Đoạn
nầy trích trong bài của BS Thọ dịch)
Qua lời trích dẫn trên : Đích điểm
là ĐẠO, c̣n Khởi-điểm là thế-giới
phù-sinh mà tượng-trưng bằng Con Mắt. Do đó
mà tệ-hạ muốn chứng minh rằng Lăo-Tử là
Khởi-Điểm với danh-từ Thái-Thượng
Đạo-Quân, c̣n Đích-Điểm là Thượng-Đế
Chí-Tôn lưu lại cho hậu-thế bộ Đạo-Đức-Kinh
mà người tầm-tu học-Đạo cần
nghiền-ngẩm.
V́ Lăo-Tử đă bàn về ĐẠO về
BẢN-THỂ, tức là căn-cơ của con người,
đồng thời cũng là đích-điểm của
con người. Nếu chúng ta chấp nhận ĐẠO
chính là đấng HOÁ-CÔNG (TRỜI) đă tạp ra muôn-loài
vạn-vật th́ cũng là đích-điểm của công-tŕnh
« PHẢN-BỔN HOÀN-NGUYÊN » mà Lăo-Tử đă
viết :
Hoá-Công
hồ dễ đặt tên,
Khuôn
Thiêng hồ dễ mà đem luận bàn.
Không
tên, sáng-tạo thế-gian,
Có
tên, là Mẹ muôn vàn thụ-sinh
Tịch-nhiên
cho thấy uy-linh,
Hiển-dương
cho thấy công-tŕnh vân-vi.
Hai
phương-diện, một Hoá-Nhi,
Huyền-Linh
khôn xiết, huyền-vi khôn lường.
Ngài
là Chúng-Diệu Chi-Môn,
Cửa
Thiêng phát-xuất mọi nguồn Huyền-Vi….
Sau khi phát-họa sơ lược con đường
Huyền-Nhiệm Tâm-Linh hay con đường
Hồi-Quang Phản-Chiếu để đi vào Tâm mà t́m
Đạo t́m Trời. Con đường nầy,
chẳng qua là con đường Qui-Nguyên
Phản-Bản, con đường Phản-Phác Hoàn-Thuần,
cũng là con đường Hoàn-Thiện, mà Trung-Dung
đă viết:
Những
học-giả muốn t́m Đạo ấy,
T́m
đáy ḷng sẽ thấy chẳng sai;
Dẹp
tan cám dổ bên ngoài,
Căn
lành sẳn có, đồng-thời khuếch-sung.
(Cái
dục-học giả ư-thử, phản cầu chư
thân nhi tự đắc chi, nhi sung kỳ bản nhiên chí
thiện)
(Bs
Nguyễn-văn-Thọ dịch)
Tóm
lại:
Người tu hành Chơn-Chánh muốn trở
về với Đạo với Trời th́ phải
rủ bỏ hết những ǵ phù-phiếm bên ngoài, nào
là h́nh-danh sắc-tướng, áo-măo cân-đai nó đă
cột chặt ta trong ṿng lẩn-quẩn: Ra chi phù-phiếm
vẻ văn, Cốt sao nắm giữ được
phần tinh-hoa. Hiển-dương Đạo, sống cho
phác thiệt, Ít đam mê và ít riêng tây….
Điều
quan trọng nhứt của đời sống vẫn là
giữ sao cho vẹn Thiên-Chơn, đừng để
ngoại-cảnh làm hư-hao phá-tán cuộc đời
của ḿnh………
|