Ngày nói: “Không!” với chủ nghĩa cộng sản
Trần Ngọc Tuấn - Phóng sự từ Praha, Cộng hoà Séc
Người ta có thể hiểu câu nói này theo nhiều nghĩa: Tôi không yêu anh. Tôi
không tôn thờ anh. Tôi không thích anh. Tôi không c̣n ǵ để nói với anh
nữa…Chủ Nghĩa Cộng Sản ạ!
Ngày Quốc Tế Lao Động 1 Tháng 5 sẽ trở thàng ngày truyền thống của chính quyền
Cộng Ḥa Séc và các Tổ Chức Nhân Quyền là Ngày Nói “Không!” Với Chủ Nghĩa Cộng
Sản (CNCS).
Tôi! (người viết bài này) đă có một thời yêu CNCS, nhưng chỉ sau một thời gian
ngắn “kết hôn” (trải qua những đêm nằm mộng mơ với nó), khi tỉnh cơn mơ tôi
thấy đó là cơn ác mộng. Cái thiên đường nó rao giảng cho rất nhiều tín đồ thực
sự là địa ngục trần gian, và trong đó có những tên cai ngục kiểm soát tới từng
hơi thở của mỗi con người.
“Chủ Nghĩa Cộng Sản Đáng Sợ Hơn Bệnh AIDS” |
Ngày nói “Không!” Với Chủ Nghĩa Cộng Sản năm nay được tổ chức tại một
khoảng sân rộng đối diện với sân vận động Sparta ở thủ đô Praha Cộng Ḥa Séc.
Rất nhiều những tấm biểu ngữ gây cho mọi người sự chú ư và suy ngẫm. Giới trẻ
với biểu ngữ: Chủ Nghĩa Cộng Sản Đáng Sợ Hơn Bệnh AIDS. Chủ Nghĩa
Cộng Sản Tiêu Diệt Linh Hồn & Ăn Thịt Thân Xác…Đáng chú ư là lời phát biểu
trên diễn đàn của Thủ Tướng đương nhiệm Cộng Ḥa Séc Topolánek: ...“Chủ
Nghĩa Cộng Sản vô cùng nguy hiểm, bằng mọi cách chúng ta không để giới trẻ
tiêm nhiễm tư tưởng nguy hại này…” vẫn chưa dừng ở đấy, rất nhiều quan
điểm, ư kiến của các nghị sĩ hạ viện, thượng viện trong quốc hội, các cựu
thành viên “Hiến Chương 77” linh hồn cuộc Cách Mạng Nhung đều hội tụ tại một
điểm tương đồng: Trong đại dương dân chủ ở thế kỷ này không thể tồn tại song
hành với những ốc đảo độc tài có cái tên Chủ Nghĩa Cộng Sản.
Đại diện các quốc gia vẫn c̣n bị xích xiềng trong gông cùm chuyên chế cũng góp
nhiều tiếng nói trên diễn đàn. Khung cảnh đàn áp của lực lượng quân đội, cảnh
sát Tiệp thời cộng sản được “phục chế” lại, tất cả tạo nên một bản nhạc bi
hùng, một bức tranh đa cảnh, đa mầu đan vào hiện tại.
Đặc biệt nhất “Một Khu Ốc Đảo Độc Tài” gồm có Trung Quốc, Cu Ba, Bắc Triều
Tiên với những nhà tù, trại lính, tháp canh. Nằm cạnh ốc đảo mang tính tượng
trưng ấy là Việt Nam và Tây Tạng. Những người dân Tiệp nói với chúng tôi:..”Việt
Nam phải nằm trong trung tâm ốc đảo kia, chứ không thể nằm bên cạnh được".
Họ nói vậy khi đă được xem, được đọc các tài liệu, h́nh ảnh trong gian hàng
“Triễn Lăm Thành Tích Vi Phạm Nhân Quyền” của chính quyền Việt Nam hơn nửa thế
kỷ qua. Khi nh́n thấy bức ảnh một nhân viên an ninh mặc thường phục bịt miệng
linh mục Nguyễn Văn Lư tại phiên ṭa thời gian gần đây, đứng bên cạnh có hai
nhân viên an ninh mặc cảnh phục, vợ các người tranh đấu dân chủ như Nguyễn Vũ
B́nh, Phạm Hồng Sơn…Bị lực lượng an ninh trấn giữ ngay trước tư gia của Đại Sứ
Mỹ tại Việt Nam khi họ được mời tới dự buổi tiệc trà. Luật sư Lê Thị Công
Nhân, Nguyễn Văn Đài…Và những người đối lập đang bị giam cầm v́ họ cất lên
tiếng nói ôn ḥa đ̣i tự do dân chủ. Những người dân Tiệp nói tiếp: ... ”
Thế kỷ 21 mà vẫn c̣n tồn tại một ṭa án không khác ǵ ṭa án thời Trung Cổ và
cách hành xử mang đầy tính bạo lực”
“Bảng Thành Tích” của chính quyền Việt Nam thật “Phong Phú”, bắt đầu từ “Cải
Cách Ruộng Đất” đàn áp “Phong Trào Nhân Văn Giai Phẩm” vụ án ngụy tạo “ Xét
lại Chống Đảng”, “Cải Tạo Công Thương Nghiệp Tư Bản Tư Doanh” (mà thực chất là
một cuộc trấn lột tàn bạo tài sản các doanh nhân bắt đầu từ năm 1954 tại Miền
Bắc và sau năm 1975 ở Miền Nam), h́nh ảnh bi thảm của cả triệu người bất chấp
băo biển, hải tặc phải liều ḿnh trên con thuyền định mệnh đào thoát t́m bến
bờ tự do là minh chứng đầy đủ cho cái gọi là “Thiên Đường Cộng Sản” tính “Ưu
Việt Của Chủ Nghĩa Xă Hội”. Chân lư vốn chẳng cần nhiều lời và cũng khước từ
sự thuyết giảng. Các “Linh Mục Chính Ủy Của Đạo Cộng Sản” khuyên nhủ nhân quần
cách sống thanh giáo, nhưng chính họ lại sống siêu thế tục, họ nói nhiều về
ḷng nhân ái, nhưng cũng chính họ là siêu đao phủ trong cách hành xử với những
ư kiến ngược.
“Chúng Tôi Nói Hộ Những Người Không Được Nói” |
Trên tấm pano (phía dưới h́nh ảnh linh mục Nguyễn Văn Lư bị bịt miệng” là
hàng chữ bằng tiếng Tiệp: “Chúng Tôi Nói Hộ Những Người Không Được Nói”.
Nh́n những người dân Praha kư tên vào bản kêu gọi Tự Do Cho Việt Nam, Tự Do
Tôn Giáo, Thả Tù Nhân Chính Trị… những mái tóc xanh, những mái đầu bạc trắng,
chúng tôi hiểu thêm một điều: Dân Chủ, Tự Do là khát vọng chung của tất cả con
người.
Bản kiến nghị này sẽ được những người Việt Nam ở Tiệp, Ba Lan chuyển tới chính
quyền quốc gia sở tại.
Trên diễn đàn tôi lại nghe lời phát biểu của Thủ Tướng Cộng Ḥa Séc nhiều lần
nhắc tới Việt Nam, Trung Quốc…những “Vùng Tối” trên bản đồ dân chủ.
Hôm nay, tổ quốc tôi vẫn nằm trong vùng tối, nhưng ngày mai, ngày mai sẽ sáng.
Tới một thời điểm nào đó tại thủ đô Hà Nội cũng sẽ có một ngày: Nói Không! Với
Chủ Nghĩa Cộng Sản ngay tại quảng trường Ba Đ́nh.
Tôi tin và hy vọng.
Cộng Ḥa Séc, ngày 1 Tháng 5 năm 2007