Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

19.- HIỆP NHỨT TƯ TƯỞNG

TRÚC-LÂM THIỀN-ÐIỆN

Tý thời 17 rạng 18 tháng 7 Canh-Tuất (18-8-1970)

_________

Thi:

ÐÔNG Bắc Tây Nam cũng quả tròn,

PHƯƠNG trình có một bậc thì hơn,

CHƯỞNG tâm quảng đại hành Thiên Ðạo,

QUẢN chấp vai tuồng vẹn lý chơn.

      Bần Ðạo mừng chư Thiên Ân hướng đạo, mừng chư hiền đệ hiền muội đẳng đẳng đàn tiền.

      Chư hiền đệ hiền muội! Việc mà Bần Ðạo muốn nói hôm nay là vấn đề nhứt thống tư tưởng, là lý tưởng trên đường thế Thiên hành Ðạo.

      Thật ra, nói đến sự hiệp nhứt tư tưởng hiện nay quả là một vấn đề nan giải vô cùng. Bởi vì thế thường có câu rằng: "Bá nhơn bá phúc", nghĩa là "Trăm người trăm bụng", thì thử hỏi làm sao gom về một khối tư tưởng đồng nhứt được?

      Ấy vậy mà đứng trên phương diện hành Ðạo tu thân, mỗi người đạo cần phải thi hành kỳ được và đi ngược lại câu tục ngữ ấy.

      Hiệp nhứt tư tưởng nơi đây không phải bảo mọi người đều xoay về một ý nghĩ giống nhau,không được phép nghĩ khác nhau từ ly từ tí. Tư tưởng gồm những ý thức trưởng thành để linh động hóa tiềm năng vô cùng của con người sâu thẳm hầu làm nét kẻ cho lưỡi cưa theo đúng ni đúng mực. Vậy thì sự hiệp nhứt tư tưởng có nghĩa rộng là cùng đi trên tiêu chuẩn giống nhau, là thuần túy đạo đức theo chủ trương của Ðấng Chí-Tôn.

      Thuần túy đạo đức được mô tả trong hình dáng trung hòa, không thiên vị, thể theo lòng Trời mà phát tiết ra hành động. Muốn nhứt thống tư tưởng để tiến đến nhứt thống lý tưởng phải hành thế nào?

      Giản dị lắm chư hiền đệ muội!

      Phương cách đã được hằng ngày tụng niệm mà mỗi người đạo không ai không thuộc làu phương pháp ấy. Ðó là bài "Ngũ Nguyện" vậy.

      Lâu nay nhận thấy phần đông chư hiền đệ muội tụng đọc "Ngũ Nguyện" ở những câu:

      "Nhứt nguyện Ðại-Ðạo hoằng khai", nhưng cứ ngồi khoanh tay chờ đợi quyền năng vô hình nào để đến hoằng khai cho mình.

      "Nhì nguyện phổ-độ chúng-sanh", nhưng cứ thu hình trong cái vỏ ốc ích kỷ ngàn đời và chờ đến phép mầu vô lượng nào đó để đến cứu rỗi mình.

      "Tam nguyện xá tội đệ tử", nhưng cứ cố chấp những lỗi lầm sơ xuất của kẻ dưới bề trên và chung quanh đồng đạo, hoặc cầu khẩn Ðức Chí-Tôn tha thứ tội tình mà hằng ngày mình đã tạo.

      "Tứ nguyện thiên hạ thái bình", nhưng cứ để cõi lòng phúng túng bâng quơ chồng chứa nhiều thị dục làm bợn nhơ do lớp bụi vô minh, không lúc nào được bình thản và sáng suốt.

      Và cuối cùng "Ngũ nguyện Thánh-Thất an ninh", mà cứ xem thường tôn ti trật tự trong Ðạo, chơn truyền luật pháp lãng lơi, không chặt chẻ nghiêm minh.

      Như thế ấy dầu cho chư hiền đệ muội phải tụng suốt hằng bao nhiêu kiếp cũng chẳng khác nào nhai đi nhai lại cái bài khô khan vô bổ.

      Ðể xây dựng lại vấn đề thực hiện thống hợp tâm linh tư tưởng, cần phải vạch rõ ý nghĩa cốt yếu của nó mới mong ý thức rõ ràng trên sự tụng niệm thường nhựt.

      Câu thứ nhứt:

      Ðạo là lý hư vô bàng bạc trong không gian, thời gian và tất cả, thì tất cả đều hấp thụ sự sinh tồn bởi Ðạo, cái Ðạo vĩ đại vô cùng vô tận không kể xiết được.

      Muốn hoằng khai cho thiên hạ biết được Ðạo, phải qua trung gian của thiên hạ, tức là con người, là chư Thiên Mạng có trọng trách thế Thiên hành Ðạo.

      Thế Thiên hành Ðạo không phải chỉ ở hàng chức-sắc chức-vụ phẩm vị cao, mà bất cứ ai có tâm thành vì Ðạo, có nhận thức đạt được lý Ðạo, đều có thể hoằng khai với bất cứ hình thức nào.

      Ðối với mình, không hủy hoại tinh thần hay thể xác bằng những vật dục sở tế, khí bẩm sở câu, cũng là đúng theo Ðạo.

      Ðối với gia đình, xử cho ra vẻ vai trò của mình trong địa vị cũng là đúng theo Ðạo.

      Ðối với xã hội nhơn quần đều lấy lòng nhân trung nghĩa mà xử thế tiếp vật, không gây thù chác oán, chỉ đem tình thương của con người chính danh ban rải cho con người. Ðó cũng tuân theo Ðạo.

      Và hơn nữa là đem chơn truyền pháp nhiệm của Ðấng Cha Lành gieo rải cho toàn cả sanh linh tiếp nhận hầu trở về lẽ sống tự nhiên của nhân bản, của chơn như Phật thể. Ấy cũng là Ðạo.

      Hễ nói đến Ðạo thì nói đến cái tiết điệu hoạt động của Ðạo như thế nào?

      Ðấng Tạo-Hóa sanh thành vạn vật bởi cái Ðạo bao trùm, nên Ngài dưỡng dục quần sinh rất đầy đủ mà rất tự nhiên, không ai hay biết để tán thưởng ca tụng Ngài. Như mặt Trời mặt Trăng giúp vạn vật sống còn theo định luật tự nhiên, mà mặt Trời mặt Trăng có bao giờ nói mình đã làm gì đâu? Có bảo thiên hạ vạn vật khen ngợi mình đâu?

      Dòng nước từ biển cả cứ chảy luân lưu vào những sông ngòi suối lạch, chỗ nào trủng thấp không có nước, tức thì nước cứ êm đềm chảy đến đó cho đầy đủ mới thôi. Có bao giờ nước lại ham chảy lên gò, lên chỗ cao tột đâu?

      Tất cả những tác vi điển hình trên đều là hành động của Ðạo.

      Là người tín đồ Ðại-Ðạo của Trời, phải noi theo hành động của Trời mà làm theo. Khi làm được, tức thị đã thể hiện, đã hoằng khai được Ðạo vậy. Và khi đã thực hiện được lẽ Ðạo ấy rồi, sự phổ độ chúng sanh ở câu thứ hai rất dễ dàng.

      Chúng sinh nói chung, từ loài khoáng vật tế vi đến loài vĩ đại con người, về chúng sinh rất nhỏ, ngay ở nội thân mình đã có, muốn phổ độ chúng thì mình không nên lạm dụng lãng phí những tế vi tế bào trong thân người, vì nhờ nó mà thể xác được tồn tại, được sống còn để lo chuyện cao xa.

      Về chúng sinh vĩ đại, từ động vật, con người, muốn phổ độ thì phải tận dụng quyền năng nhân bản của mình đối với mọi vật mọi người, không đánh đập sát hại gây gổ với bất cứ vật gì, người nào, trái lại còn phải ban bố cho họ những tình thương Thượng Ðế vốn sẵn bao giờ mà trên kia mình đã có.

      Câu thứ ba là đối với tất cả mọi người chung quanh mình, từ trên tới dưới, từ lớn tới nhỏ, đều sẵn sàng khoan dung tha thứ, dầu ai gây lỗi với mình cũng vậy. Một khi biết cầu khẩn Ðấng Chí-Tôn tha thứ lỗi lầm của mình, thì mình hãy thể theo lòng từ ái của Ngài để tha thứ anh em chị em của mình tại thế gian, vì thế gian không phải là một cõi hoàn toàn Thánh Thiện, nên lắm điều còn ô trược tránh sao khỏi những vấp phải lỗi lầm hoặc nhiều hay ít cũng vậy.

      Sự tha thứ, lòng từ bi bác ái không giới hạn ở đâu, nghĩa là vô biên, chớ chẳng phải chỉ tha thứ, chỉ bao dung rộng lượng đối với hạng dưới tay chân thuộc hạ của mình, mà không tha thứ bao dung đối với kẻ thù nghịch, với người bất nhơn thất đức, vì là con chung của Ðấng Cha-Lành. Có được hạnh như vậy thì mới tiến được giai đoạn nữa là câu thứ tư "Thiên hạ thái bình".

      Mỗi khi cõi lòng của con người - thiên hạ - không còn chút vương vấn những thiên vị, những cố chấp bởi hoàn cảnh, bởi nhơn tâm chung quanh, thì tự nhiên sự bình tĩnh được phục hồi, không bận không lo điều sái lẽ phải, điều thiệt lẽ hơn, cái thua cái được, niềm thương nổi ghét. Thái bình lúc ấy được lập lại nơi nội tâm con người vậy. Rồi con người cộng với hằng hà sa số con người, thì ra thiên hạ. Khi mỗi thiên hạ được thái bình trong lòng rồi, thì thế giới thiên hạ đang ở sẽ không còn hỗn loạn phân ly xung đột với nhau nữa.

      Sở dĩ con người không được thái bình nội tại vì có tâm chấp trước. Một đàng thì muốn về Niết Bàn Cực-Lạc hay Bạch-Ngọc-Kinh hưởng phước đời đời, một đàng thì muốn công danh chức tước vinh thân phì da, và đàng khác lại sợ sa vào địa ngục chịu đày đọa đời đời. Hỏi vậy con người nhiều dục vọng tham lam như thế, nội tâm có được thái bình chăng? Dĩ nhiên là không vậy!

      Thiên hạ được thái bình rồi, bây giờ nói thêm câu cuối cùng: "Thánh-Thất an ninh".

      Mới nghe qua, những ai tò mò đều lấy làm ngạc nhiên, tại sao Ðại-Ðạo Cao-Ðài chủ trương "Vạn Giáo nhứt lý, đại đồng nhơn loại" mà lại chỉ cầu nguyện cho một Thánh-Thất, Thánh-Tịnh, Hội Thánh mình an ninh yên lành thôi? Không phải vậy đâu chư hiền đệ muội!

      Như chư hiền đệ muội đã hiểu: Thánh Thể của Ðức Chí-Tôn gồm có ba phần: Bát-Quái-Ðài, Hiệp-Thiên-Ðài và Cửu-Trùng-Ðài. Ba đài hiệp lại thành một Thánh-Thể chung. Thánh-Thể hữu hình tượng trưng cho guồng máy Ðại-Ðạo xoay vần trong Càn-Khôn thế giới. Vì nếu hầu hết con người trên thế gian đều chấp nhận cái hình thức Thánh-Thể ấy để đạt được cái lý siêu nhiên của Trời, của Ðạo, gìn giữ được những bửu vật cố hữu của con người muôn thuở, thì Càn Khôn sẽ được an tịnh, thế giới sẽ được an ninh, phong hòa võ thuận, thế giới an khương.

      Ðó là ý nghĩa năm câu nguyện của Ðạo Thầy thường tụng niệm.

      Chư hiền đệ hiền muội ý niệm như vậy thì tư tưởng mỗi người đều đồng nhứt theo đó. Nếu sai một ly sẽ đi ngàn dậm xa. Ðường lối hướng về lý tưởng hay mục đích của Ðại-Ðạo là đem Ðạo cứu đời, lập lại đời thuần lương Thánh Ðức. Nền tảng cốt yếu là như vậy, chớ thật sự không ngoài câu "Thiên hạ đồng quy nhi thù đồ", hoặc "Nhứt tri bách lự", nghĩa là con người cùng về một điểm nhắm giống nhau mà bằng những đường lối khác nhau và cũng đạt tới sự hiểu biết duy nhứt mà bằng những ý nghĩ suy gẩm khác nhau.

      Bần Ðạo nói khác nhau đây là những đường lối tạm mượn, chớ không phải khác nhau cả về tư tưởng tôn chỉ đã nêu trên.

Thi:

Ðâu là quy hiệp vạn tông môn,

Về một ngôi nhà của Chí-Tôn,

Ðể Ðạo Trời kia không nhạt sắc,

Cho người kia chẳng lạc linh hồn.

      Ðạo là những gì sẵn có nơi mọi người, là những phép tắc khai triển nó ra để tự cứu rổi. Bảo mọi người cùng làm như mình để tự cứu lấy họ, chớ Ðạo không phải là đạo nầy đạo nọ, hay đời là cái gì không thuộc về Ðạo đâu. Ðời là một kiếp sống, một kiếp sống đầy ảo vọng thế thường hạn định trăm năm đó chư hiền đệ muội!

      Ban ân toàn thể chư hiền đệ muội thọ hồng ân Thiêng Liêng, cố gắng thi hành Ðại-Ðạo xứng danh. Bần Ðạo phản hồi động phủ, thăng.

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh