Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

(Click here for VNI version)

TỪ-BI, BÁC-ÁI, CÔNG-B̀NH, THỦ-TÍN

Thi:

Nhơn sanh giáo sái cang-thường,

Cứu cánh DANH nêu Thánh-Đức chương,

Triết luận TIÊN truyền khai Đạo chánh,

Thành tâm TRƯỞNG phước đặng làm gương.

      Bần-Đạo chào chư sĩ-tử, Bần-Đạo giải về luật “TỪ-BI, BÁC-ÁI, CÔNG-B̀NH, THỦ-TÍN”.

Thi:

Từ tâm cứu gọi dắt người qua,

Bi lụy kẻ đau khổ ái-hà,

Bác luật qui nguyên tăng phước huệ,

Ái nhơn thương chúng nhớ Di-Đà.

Công nhiên chánh pháp công nhiên luật,

B́nh đẳng do nhơn một chữ ḥa,

Thủ nghĩa Đào-viên noi Bá-Thúc,

Tín chung huynh đệ hiệp chung nhà.

      Nầy chúng sanh nghe lời Chơn-giáo của vị Vô-Trần giảng dạy:

      Người sanh ở giữa thời kỳ mạnh hiếp yếu, sanh lấn hèn đó là lẽ tự nhiên của thế sự. Song đứng làm người phải xét suy cho tường cái công luật để làm kiểu mẫu và chẳng phạm với Thiên-điều. Khách trần mấy ai Thủ-Tín nghĩa bằng hữu chi giao. C̣n nền Đại-Đạo lắm người xao lăng. Từ Đại-Đạo phát hưng, nhơn sanh cũng đă từng nghe lời Chánh-giáo. Phải biết rằng: lời dạy bảo của Đấng Thiêng-Liêng không ngoài ra mấy điều cũ kỹ là: Từ-Bi, Bác-Ái với Công-B́nh. Nhưng mấy món đó là món quí trọng cho kẻ bước lên con đường Thiên-Đạo. Từ lúc sanh bào mới ra ở thế đă có tiếng chào đời, lúc linh hồn mới thức giấc. Cuộc khổ từ đó mới kêu, đến khi lớn khôn lại c̣n vướng ṿng tân khổ, thế mà càng đi trên thế lộ lại lắm cảnh éo le, nào giao hảo với bạn bè, nào tiếp tùng với xă hội, nào lui tới với khách ngoại bang.

      Con người bởi tánh vô minh nên thường hay nói ḿnh là cao siêu thoát hóa, không c̣n chỗ nào là sơ sót với đời.

      Nhưng phải hiểu rằng: lỗi người th́ ḿnh biết, lỗi ta, ta lại không ngó ngàng. Thế gian thường khuyết điểm với cái chí hẹp ḥi, trong gia đ́nh không giữ chữ Từ-Bi nên thường xảy ra sự nguy biến với thê thằng tử phược, cha lại xa con, vợ xa chồng, đệ huynh mất t́nh Thủ-Tín; đó là bổn phận làm người chưa trọn với thế-đạo nhơn luân.

      Chớ nói chi đến việc xă-hội quốc-gia trong muôn phần không có một. Đối với mấy chữ nhỏ mọn trên đây, người đời thiếu lắm. Vua chẳng có Đức Từ-Bi nắm phong cương cho đặng an ḥa thuần mỹ, thiếu hạnh Công-B́nh, thiếu lời Bác-Ái.

      Vậy thế kỷ càng vương, càng phải bị hoạn nạn xô lấn. Cướp đoạt sơn-hà v́ chỗ vinh vang của ngôi Chí-Tôn đành quên cả sanh linh nắm trọn quyền. Sánh như đời Vua Thành Thang Thánh-Đế th́ cũng một kiếp vinh sang. C̣n quan lại tham tàn, không nghĩ đến quốc dân, nào khi thấy người khổ nạn, muốn bóc lột, túi tham cho đầy đặng ph́ da ấm tráng, mơi lại lầu cao, chiều dạo chơi nơi quán sở, trối mặc đời nghèo ngặt của bần dân. Nếu quan làm sái luật Công-B́nh, mất câu Bác-Ái, th́ chữ Tín của nhân gian phải thay đổi, v́ chỗ thiếu sót của kẻ bề-trên, v́ không dung ḥa với kẻ hèn, mới vượt qua pháp luật.

      Như Bao-Chuẩn ngày xưa mới đáng bậc vĩ-nhân, như Thái-Sư Văn-Trọng mới đáng bậc đại-thần, như Quan-Vân-Trường mới đúng bực anh hùng trung cang nghĩa dơng. C̣n nhiều tay vơ tướng ở đời cũng biết thương đời, nhưng c̣n kém chỗ thiệt Tín, thiếu chỗ Ái nhơn. Thế nên một phen người đă trải qua sự khổ lụy với đời, đắng cay với hoàn cảnh, đến lúc nhàn cư rồi mới suy nghĩ rằng: ḿnh đây biết bao nhiêu tội, mất luật Công-B́nh của quốc-gia xă-hội. C̣n nói chi tới kẻ bạo ngược, mai tửu khí, chiều sắc tài, mấy món báu đây nào có hay mà ngó ngàng tới. Đường đời thảm gợi, thân sanh dưới trần khổ hải biết là bao, mấy lúc đó suy kịp nghĩ cùng, nhưng có ăn năn rồi trong giây lát lại quên mất không làm; bởi chỗ lầm lạc mà thế gian thường xảy ra cảnh ngộ kẻ cao sang người hèn khổ, kẻ bịnh hoạn người ốm gầy, đó là luật trả vay của căn nghiệp.

      Cũng v́ chỗ thiếu đức thiếu tài của con đường kinh luận.

      Than ôi! Thế gian c̣n mơ mộng bả lợi mùi danh, đối với sự tu hành, đối với sự ḥa nhẫn cùng nhơn sanh th́ lại ghét lại ganh, kẻ tu hành đề bản Từ-Bi mà không thật hành cho đúng; c̣n người không tu lại cũng cường ngạnh, thấy chữ Bác-Ái lại tránh xa, rồi kích bác không làm. Thấy người Thủ-Tín lại chê rằng: kẻ đó là ngu.

      Tạm giả của người đời trên sân khấu, đệ huynh trong buổi sang giàu c̣n một màu lui tới, đến gặp cảnh nghèo lại kích trách với nhau. C̣n nói chi kẻ mạnh người hèn kẻ sang người thấp. Ôi! Thế cuộc làm sao mà diễn cho hết đặng. Lăo chỉ nói tóm tắt về sự thiếu sót trần gian nên mới có Đạo vàng khai lập. Đời học tu mấy món cũ kỹ đây đặng thoát ra mà làm người cho đủ tín nhiệm với đời.

      Bởi chỗ văn minh cực điểm thiếu trí hèn văn mà làm cho xă-hội không biết đâu là căn qui bờ bến: thế đó con người phải nhớ ghi tâm hằng bữa, mấy vị cổ kim gương soi c̣n đó, xem cho rơ noi gương mà học từ lần, đặng d́u dắt nguyên nhân để thoát ra tứ khổ.

      Máy Tạo-đoan luân chuyển, cơ linh-ngẫu vận hành, thế trần ai buộc nợ phù sanh, đường luyến ái đành quên căn vị cũ, đây một lúc con người bị buộc trói trong ṿng, chừng ra khỏi ḍm lại mấy sợi giây khổ ái, nhưng xem lại cang thường luân lư đều tiều tụy với cảnh khắt khe. Tṛ ôi! Đạo Tam-Kỳ phải nhớ gương các vị Thần Tiên mà học đ̣i cho giỏi hầu bước đến chỗ tinh thần rồi ḍm lại cuộc thế đạo nhơn luân biết bao lần diễn kịch.

Thi:

Tâm thành thông đạt được vô-vi,

Thủ-Tín Công-B́nh Bác-Ái qui,

Dẫn dắt chúng sanh qua bể ái,

Đưa người đến chỗ mới tu-mi.

Bài:

      Giữa thế cuộc mạnh c̣n yếu mất,

      Xem nhơn t́nh đặng thất mấy ngày,

            Tṛ ôi phải nhớ hậu lai,

Noi gương Bác-Ái CAO-ĐÀI dạy khuyên.

      Ngồi tịnh tọa tham thiền nên nhớ,

      Nhớ rằng c̣n thiếu nợ trả vay,

            Giữa đời thế cuộc tạo gây,

Cùng suy nghĩ tới thân nầy giúp ai.

      Cầm Công-B́nh trong tay cho đúng,

      Giúp người mê cho trúng luật điều,

            Cảnh trần khổ ớ sĩ kiêu,

Gọi nhau đến cửa Tiên kiều Bồng non.

      Bác-Ái là tâm son đậm phết,

      Công-B́nh kia dẫu chết tên nêu,

            Từ-Bi làm đặng dắt d́u,

Thủ bằng Tín nghĩa mơi chiều cho an.

      Cuộc giả tạm ngỡ ngàng trí sĩ,

      Noi Đạo truyền tâm lư khuyên đời,

            Đạo-Đức ấy mới thảnh thơi,

Làm gương độ chúng dắt đời c̣n mê.

      Đường Thiên-lư hầu kề nặng gánh,

      Nẻo quan hà mối chánh tầm phăng,

            Thân trai một mảnh gan hồng,

Người đời có biết cùng không trối đời.

      Xả thân giúp cứu người trụy lạc,

      Giúp ly t́nh huợt bát tinh thần,

            Đại-Đạo đó có thơ văn,

Kinh THÁNH-ĐỨC diệu Thần Tiên ban.

      Núi Ngũ-Phụng huyền quang chiếu điển,

      Nơi Bồng-Non một quyển Kinh ra,

            Độ người thế thoát ái hà,

Cùng chung một nẻo vậy mà rán đi.

      Cơi Nam-Kỳ có chi là quí?

      Mối Đạo Trời chơn-lư tấn hành,

            Nhân sanh khổ, đời lấn tranh,

Nỡ nào tṛ lại ngồi khoanh tay nh́n.

      Bổn Kinh Thánh sắp in Dần Mậu,

      Truyền ra người hiểu thấu nguồn xưa,

            Trời Xuân phụng trỗi tam thừa,

Dạy noi Bác-Ái tu vừa B́nh-Công.

      Từ-Bi chuyển tây đông giữ lư,

      Thủ-Tín tṛ chuẩn bị cứu nhân,

            Lư là chơn-lư diệu thần,

Triết luận bao khắp thế trần tỉnh say.

      Đường Đạo mạch càng ngày càng tới,

      Nẻo đời c̣n khêu gợi nạn ương,

            Chơn-truyền đó hiệp nhứt phương,

Làm gương cứu thế mới tường cao sâu.

      Năm sông chảy tới cầu tách ngả,

      Mấy rạch rồi cũng trả biển b́nh,

            Nương câu chánh lư chơn minh,

Cảnh tạm là nẻo khổ h́nh ớ ai.

      Nhắn nhủ khách cầm-đài thí hội,

      Khêu hồn người dục lối tỉnh mau,

            Chơn-truyền có lư đủ màu,

Đọc rồi mới hiểu mai sau sẽ hành.

      Thượng-Hoàng chuyển Tam-Thanh ngự bút,

      Tam-Trấn đều bố chút điển lành,

            Chư Tiên hội hiệp mây xanh,

Sơn-Thần đón rước hội lành Kỳ-Sơn.

      Tiếng réo rắt giọng đờn nhạc trỗi,

      Thấy Tử-đồng đứng gọi kêu nhau,

            Hộ pḥ loan giá Nam-Tào,

Chư Tiên Thánh-Nữ giáng chào Kinh ban.

      Khuyên sĩ-tử lập đàn thủ lễ,

      Kinh kệ đừng bê trễ hội nầy,

            Kinh luận triết-lư đă bày,

Cảm ứng lên đặng điển Thầy mới ban.

      Khuyên khắp cả trần hoàn thế cuộc,

      Rán bước theo học thuộc Kinh truyền,

            Cuộc đời khổ, đâu có yên,

Yên chi thế sự than phiền chiều mai.

                  Khách cầm-đài,

                  Khá tỉnh say,

                  Bước chơn quày.

            Quày chơn ra khỏi lợi danh,

Tầm theo phép nhiệm tu hành khiếu thông.

      Trí tịnh đặng thoát công danh bản,

      Lư tinh tṛn mới hản Phong-Thần,

            Trí-tri cách vật tài nhân,

Khoa-văn Chánh-Đạo học tâm sáng ḷa.

                  Thoát mau ra,

                  Lánh nạn mà,

                  Cơi phù sa.

            Qua đ̣ Tiên Thánh rước mà,

Về Tây-Thiên-Trước có ṭa Đài-Liên.

      Tu đặng cướp Chơn-truyền Tạo-Hóa,

      Lấy tinh thần giải họa nhân gian,

            Thế tàn tṛ khó đặng kham,

Nhơn loài khổ nạn c̣n mang chi đời.

                  Mảng vui chơi,

                  Thân khổ nhồi,

                  Ớ tṛ ôi!

            Ôi tṛ lánh chỗ gian biên,

B́nh-Dương nạn đến liền liền mây tuôn.

      Tuông hắc khí khổ hồn bị nghẹt,

      Vật chất kia khảo kẹp đớn đau,

            Mưa chan, nắng táp, lửa trào,

Ôi đời đến thế mới vào Đạo chăng?

      Cơi Đạo lánh đời đang khổ sở,

      Rằng vạn sanh kiếp nợ đâu rồi,

            Chí tâm tu niệm tṛ ôi!

Rán mà kiếm lư Đạo Trời lần đi.

      Trương cánh buồm lướt đi qua bể,

      Lấy gió kia thuận kể khỏi nhồi,

            Sóng gượng đó ớ tṛ ôi!

Cảnh trần sao trẻ lại ngồi không tu!!!

                  Lánh Diêm-Phù,

                  Rán công phu,

                  Ớ hiền nhu!!!

            Hiền nhu lập tánh hồi nguyên,

Ḱa trên có bản đă biên đành rành.

      Phủi nợ thế lộ hành kinh kệ,

      Lánh lợi danh hầu để giúp người,

            Thân tṛ nặng trĩu hỡi ôi!

Non c̣n nhẹ để mà người khó mang.

      Chư Tiên thường thở than chỗ ấy,

      Thương cho đời ḍm thấy ngán ngao,

            Ô hô! khổ lụy nan đào,

Đồng chung liên tiếp học cao lư mầu.

      Thân tṛ đừng sông mâu phản ảnh,

      Chí tṛ đừng nặng gánh sân si,

            Lư tri hiệp đặng điển th́,

Bác-Ái tâm chủ đặng kỳ thọ ban.

                  Rán lo làm,

                  Lánh đời tàn,

                  Chớ thở than.

            Thở than với Đạo với đời,

Rằng tôi chẳng đặng giúp đời v́ gia.

      Ôi thế sự mặn mà chi đó,

      Đó bỏ đi cái khổ là trần,

            Khổ trần khổ ớ hiền nhân,

Lần qua mấy ải mới gần non Tiên.

                  Lánh trần duyên,

                  Học Đạo Tiên,

                  Ẩn sơn miền.

            Cung Tiên động báu Sơn-Kỳ,

Đề thi mấy vận tỏ th́ thế gian.

                  Cuộc đời tàn,

                  Chưa đặng an,

                  Đạo rán làm.

Thi:

Làm người trí định vịnh qua truông,

Thế sự thường hay dở lớp tuồng,

Bả lợi mùi danh đâu có khác,

Vinh sang tước lộc cũng đồng khuôn.

Ớ người chí-sĩ xem Kinh báu,

Nầy kẻ tu-mi luận Thánh chuông,

Tỉnh giấc hoàng-lương khêu đuốc sáng,

Trống Kỳ-Tam đổ hết cơn buồn.

Hựu:

Cơn buồn nhớ chữ luật B́nh-Công,

Hồi rảnh tỉnh câu Bác-Ái ḷng,

Thức giấc nhân sanh nhờ Thủ-Tín,

Kêu người tỉnh mộng bởi tinh thông.

Đó là món pháp trao đời nắm,

Ấy mới tṛn yên giữ Đại-Đồng,

Chơn-giáo phát minh thâu các phái,

Cao-Đài bành trướng Bắc, Trung, Nam.

Hựu:

Nam, Trung lần lượt tới Hoàn-cầu,

Mới biết Đạo vàng lư nhiệm sâu,

Nước vẫn b́nh yên cơ Đạo tấn,

Đời c̣n xao xuyến khó mà thâu.

Mấy nguơn hội chuyển cho đời học,

Một kiếp khách mê lánh nạn sầu,

Ướm hỏi sĩ-hiền chừ mới tỉnh,

Hay là hẹn đến buổi tang dâu?

      (Tiếp điển:)

      LƯ-THÁI-BẠCH, Bần-Đạo chào chư sĩ-tử.

BÀI:

      Thánh-Kinh chuyển kỳ ba độ thế,

      Đức ban truyền luật để nhân luân,

            Trung tâm giữ dạ ân cần,

Ḥa b́nh bốn cơi là phần Đạo tâm.

      Đem lư thuyết gieo mầm nhân nghĩa,

      Truyền lời châu đỏ tía vàng thau,

            Đạo cao vẫn một in màu,

Công b́nh chơn lư kỷ giao rạng đề.

      Cuộc thế chuyển bốn bề khổ nạn,

      Thế vần xây tám nạn ba tai,

            Ngọn đèn khêu tỏ trong ngoài,

Ai người chí sĩ ra tài bồi tô.

      Đạo cốt yếu trường đồ vi viễn,

      Đạo cận ngày hiển hiện khổ thân,

            Tu-mi tua gánh trọng phần,

Đem câu giáo-lư Sở, Tần phô trương.

      T́nh thế tục lo lường chi lắm,

      Nợ oan khiên sa đắm cơi trần,

            Chẳng lo cứu với toàn dân,

Cân đai chi hỡi cuộc trần phải xa.

      Nh́n các tṛ thiết tha dạ Lăo,

      Xem nhơn sanh áo năo ḷng đây,

            THÁNH-ĐỨC chuyển lập hội nầy,

Trung dung khêu tỉnh đông tây ngũ hồ.

      Bớ tṛ ôi họa đồ ĐẠI-ĐẠO,

      Phải chung tâm huấn tạo lănh phần,

            Tu-mi nặng nợ là thân,

Thành công rán chí ḍ lần Đạo chơn.

      Công-B́nh vốn Hạ-Nguơn sái nẻo,

      Mối chánh-truyền thắt thẻo lời chơn,

            Sái đường Thiên-lư hoàng nhiên,

Mạnh c̣n yếu mất oan khiên buộc ràng.

      Phần quan đế đền vàng hưởng trọn,

      Đạo công-b́nh lẻ mọn chẳng minh,

            V́ nhơn đạo nghĩa chẳng ǵn,

Nào hay mất lẽ công-b́nh thiên nhiên.

      Vua chẳng sáng tôi hiền đổi bước,

      Mối loạn ly trong nước đổ xiêu,

            Thiên nhiên Tạo-Hóa luật điều,

Không tường đến đỗi tán tiêu quốc thù.

      Phận thần tử bóng câu vó ngựa,

      Luật công-b́nh như tựa hồ-tang,

            Lănh quyền phán đoán nhân gian,

Công-b́nh chẳng giữ lời than xiết cùng.

      Đạo làm cha chẳng dùng công-lư,

      Khiến bầy con có ư nghịch thù,

            Làm cho danh đắm sương mù,

Chẳng ḥa không thuận ngàn thu roi truyền.

      Lư diệu-mầu ba giềng chưa rơ,

      Luật công-b́nh sáng tỏ như gương,

            Phận ḿnh chưa rơ tận tường,

Chinh nghiêng nhiều lẽ lưỡng phương ngạnh nghề.

      Phận anh lớn nhiều bề trái nghịch,

      Chưa thông rành lư lịch đẳng-b́nh,

            Làm cho xáo động đệ huynh,

Trên không đúng lư tại ḿnh tương phân.

 

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh