Thi:
VÔ
trần bất nhiễm phản Bồng-Non,
DANH
vị mà chi với thế ṃn,
TIÊN
bút triết minh đời khả học,
TRƯỞNG
thành tâm Đạo lập tâm tṛn.
Bần-Đạo chào chư sĩ-tử.
Thi:
ĐỨC
thắng nhân gian mấy kẻ hành,
TÀI
ba chi đó hỡi người tranh,
TƯƠNG
đồng hiệp bạn hành Chơn-Giáo,
ĐỐI
phó nhân gian thoát bốn thành.
Bài:
Từ thượng-cổ đến nay mấy
bực,
Đem tâm lo tài đức cứu đời,
Mảng cùng danh lợi chiều mơi,
Không
lo tu tánh, sửa lời ngôn phi.
Nầy hỡi người tu-mi trần cấu,
Có rơ chăng, cá chậu chim lồng?
Minh mông giữa bể minh mông,
Gió
nà chiếc bách b́nh bồng khỗ xem.
Mây luân chuyển trắng đen tề tựu,
Bay mịt mù vần vũ mưa sa,
Đời xuân có bấy lâu mà,
Như
mây tan hiệp thoạt qua ích ǵ.
Mấy ai biết tiên tri thế cuộc,
Đem đức tài trau chuốc nhơn luân,
Nghĩ ôi! trong cơi nhơn quần,
Rán
ra cứu chúng lănh tuân khuôn đ̣.
Đời khổ nạn đắn đo chi khách,
Đạo đến ngày quét sạch trần vơi,
Trần ai, ai dễ đứng ngồi,
Qua
ngày tháng lụn rồi trôi với đời.
Lúc tranh lấn làm tôi mục đích,
Tư tưởng nhiều vô ích ra chi,
Phải tầm đường chánh mà đi,
Đức
Trung-Dung lập cứu nguy thế trần.
Đức cảm hóa ḷng dân ḥa hảo,
Đức thành tâm luận Đạo với người,
Đức hành cho trọn người ôi!
Tài
kia rồi cũng rụi đời phân tro.
Tài không đức như đ̣ không lái,
Đức không tài như áo gấm đêm,
Tài chi những bạn sách đèn,
Không
lo kiếm học Đạo truyền hội nay.
Đường giải khổ mưa bay ướt
rượt,
Nhờ đức tài học thuộc Trung-Dung,
Rồi ra nắm kiếm thư hùng,
Vạn
bang kính phục là thân giúp đời.
ớ hướng đạo nghe lời ta thán,
Lấy tâm lo cho rạng đức minh,
Làm sao học kiếm kệ kinh,
Lịnh
Trời đă sắp th́ ḿnh phải tuân.
Sắp cho đúng mười ân luật pháp,
Làm cho rành mới hạp nhơn sanh,
Đức, tài, đi cặp mới thành,
Đừng
chia nhau bởi liệt oanh ỷ ḿnh.
Cười hướng đạo chưa tin đức
vẹn,
Đức là khuôn vun bén Đạo mầu,
Dầu cho gặp cảnh tang dâu,
Lửa
binh xảy đến trên đầu mây che.
Có Tiên ngự cứu nhờ thiên điển,
Điển quang trùm khỏi biến tang thương,
Nhắn nhe sĩ-tử tịnh trường,
Làm
cho ra vẻ tṛ thương CAO-ĐÀI.
Đức có tài,
Thiệt cả hai,
Chẳng có sai,
Đài-Cao sĩ-tử tuân cùng,
Lấy
ḷng bác-ái Trung-Dung mới ḥa.
Thuyền lửng-đửng giữa mà biển
cả,
Hỏi nhờ ai nông nả tiến hành,
Hay là nhờ gió thổi nhanh,
Buồm
trương thẳng cánh lướt gành gian qua.
Chèo chống nghỉ yên mà thân bạn,
Phải nhờ đâu mới phản Tây-Phương,
Nhờ đây nước đựng b́nh dương,
Đó
là Tài Đức một đường về ngôi.
Vậy mới rồi,
Chớ bỏ trôi,
Hỡi tṛ ôi!
Ôi! tṛ học Đạo CAO-HOÀNG,
Chen
nhau tầm kiếm Đức làm gương chung.
Lănh mạng Trời cứu nhơn thoát khổ,
Dầu việc chi đừng hổ giúp nhau,
Nghe người bạn thiết úa xào,
Tới
lo săn sóc một màu thỉ chung.
Thấy kẻ khổ thẳng dùn thế lộ,
Ḿnh làm sao mà độ qua truôn,
Thấy người đang ngộ cảnh
buồn,
Th́
ḿnh đem lại một luồng Đức-Tin.
Lấy Thánh-Giáo làm tin nhơn quả,
Đem lư chơn hâm dọa bỏ đi,
Làm cho rơ mặt cố-tri,
Làm
cho ḥa ái khuynh nguy cuối cùng.
Đó là phương thuốc dùng bịnh mệt,
Lấy Đức Tài câu kết cho người,
Phương dược đó mới là tươi,
Lộ
ra vẻ Đạo mỉm cười thuyết minh.
Ta phải lấy Đức-tin thắng khách,
Tài cũng lo học sách Vân-Trường,
Dầu cho bị nạn phong cương,
Lướt
ra giữa trận Trương-Lương phép
mầu.
Đây là Đức cao siêu tiến bộ,
Tài làm chi quá khổ trần gian,
Coi ḱa một giải Ô-Giang,
Tài
kia Hạng-Vơ có thoàn chẳng đưa.
Tài như mấy đời xưa anh-kiệt,
Nă-Phá-Luân hiểu biết Thiên-cơ,
Mà không có Đức phải khờ,
Đến
nay lịch sử dựng cờ Âu-Tây.
Thi:
Âu-Tây
Thánh-Đạo cứu đời yên,
Nhờ
Đức Jésus đức bủa truyền,
Tài
lướt cứu nhân đau lại mạnh,
Đức
kia chịu chết với nhơn phiền,
Trối
đời kích trách lo tṛn phận,
Nào
nệ kẻ chê lấy bút nghiên,
Lịch-sử
c̣n gương nêu tuấn-kiệt,
Tài
cùng Đức đó mới là Tiên.