Trở lại trang chánh của Website Thiên Lý Bửu Tòa

 

8.- ÐỜI ÐẠO TƯƠNG ÐỐI

__________

THI:

Sân trình cửa Khổng đã dày công,

Ðức hạnh Nho gia tạc lấy lòng,

MẠNH-TỬ xưa còn người thế tặng,

Giáng Ðàn mừng bộ đức Kinh rồng.

      MẠNH-TỬ chào chư nho.

THI:

Cuộc thế vần xây khiến đổi đời,

Lòng người nghĩ đến lúc đầy vơi,

Chí tâm học Ðạo ngàn thu tạc,

Tạc tiếng lưu lai giữa cõi đời.

      Chư nho cầu Ðức Sư-Phụ KHỔNG-TỬ. Ta chào chư nho.

      (Tiếp điển:)

THI:

KHỔNG giáo quán trần ai,

THÁNH hiền hậu thế lai,

TIÊN cơ hồ mạc trắc,

phụ, Ðức Cao-Ðài.

      Mừng chư hiền đồ.

THI:

Tan hiệp từ xưa mối Ðạo truyền,

Hậu đời mạt kiếp rõ qui nguyên,

Nhứt ngôn thiết thạch niềm huynh đệ,

Tam-Giáo đồng noi chánh lý nguyền.

Cội đức sửa trau gương Thánh-Ðức,

Tâm hiền gìn vẹn đạo nhơn hiền,

Trào lưu luân chuyển qua thời đại,

Ðại hội Long-Hoa đắc quả Tiên.

THI:

Bửu pháp từ xưa đã dạy rành,

Thiên cơ đừng vọng kiếp phù sanh,

Gắng tìm chơn lý ra trần tục,

Ðược đến Tiên-Bang hưởng phước lành.

      Tôn-Giáo:

      Cuộc Thiên Ðịa tuần hườn, châu nhi phục thỉ. Từ xưa đến nay, mỗi khi đến thời kỳ nhơn loại đổi dời, luân thường biến cải, thì có một Tôn-Giáo ra đời, bất câu là đời nào, hay Tôn-Giáo nào, đều có lịnh Huyền-Khung-Cao Thượng-Ðế ban cho. Mối Ðạo truyền xuống thế hằng chia rẻ phân phái phân phe là cái sở hữu của mỗi người còn mến riêng quyền lực. Nên Ơn-Trên cũng đành để cho cuộc thế liệu lượng lấy mà thi hành đạo đức đặng cứu độ chúng sanh.

      Nay đến thời kỳ cuối hạ nguơn chuyển động, cuộc tang thương hầu kề. Nhơn loại hiện thời đang chìm đắm trong biển khổ sông mê, ngọn sóng văn minh dập dồi lận đận. Các tôn-giáo cũng đến kỳ mạt pháp, nên đều đưa xuôi theo ngọn thủy triều, để phú thác cho lượn sóng văn minh mặc tình nhồi sửa. Ðức CHÍ-TÔN hội Quần-Tiên thuyết cơ giáo Ðạo khai Tam-Kỳ tá danh CAO-ÐÀI để sửa đời cho trở nên Thánh-Ðức, chuyển các tôn-giáo lại làm một, gọi là qui nguyên Tôn-Giáo, hay là ÐẠI-ÐẠO CAO-ÐÀI, có cái định nghĩa cứu cánh vạn sanh thoát khỏi vòng trần lao tục lụy.

      Người sanh trong võ trụ đều tùy theo kiếp tấn hóa đặng tiến hành. Trải qua một cuộc đoạt lợi tranh danh, sa mê thế sự, mong đặng cái kết quả tốt đẹp cuộc đời riêng của cá nhơn, thì chưa đoạt mục đích kỳ cùng, dầu đoạt mục đích cũng trong vòng danh hão lợi huyền.

      Hồi tưởng lại cuộc đời dĩ vãng thì chẳng chi mà gọi vui thú ngàn năm, vì sự thế thoạt còn thoạt mất. Bởi vậy, nhìn cuộc biến thiên của võ trụ, xem cơ thay đổi của nhơn quần, hoặc cảnh ngộ biến đưa, hay cuộc đời cay nghiệt, thì con người mới tỉnh giấc mộng hồn, bước chơn lên con đường Ðạo, ép mình vào tôn-giáo, chịu trong khuôn khổ của kỷ luật tu hành, để đem mình đoạt đến cõi cực lạc an nhàn, hoặc thành Phật thành Tiên đặng lánh nơi danh hão lợi huyền của thế sự.

      Một phen con người trải qua thời kỳ mến Ðạo vào tôn giáo để sửa tánh tu tâm, lập công bồi đức đã kết thành cái quả nhơn ái tràn trề, thì con người lần lần đem tâm từ ái ấy mà rải cho chúng sanh, mới đáng mặt tu hành đạo-đức.

      Cửa từ bi mở rộng, bông đạo đức trổ màu; khiến nhơn sanh đến cõi đời cao, qui vạn loại vào đường chánh đại. Vã lại cửa tôn giáo đồng với thời kỳ dĩ vãng của Càn-Khôn Võ-Trụ.

      Cuộc đời tang thương xây đổi sắp đến bên. Ðời sẽ khiến vào vòng tiêu tan khổ lụy, thì làm sao mà cứu cánh cho đặng. Nên phải dùng phép Tôn-Giáo mà sửa trị lòng người. Chuyển đoạt máy huyền vi, hầu rước người từ cõi phồn hoa vinh nhục cho đến nơi thanh tịnh Bồng-Lai, thì con người phải còn sự ngờ vực giữa Thiên-Cơ cùng nhơn trí.

      ÐẠI-ÐẠO đã có cái chủ nghĩa cứu tử hoàn sanh, qui nguyên nhứt bổn, mà tại sao chia rẻ nhiều chi nhiều ngánh, là cũng tại lòng người dời đổi, tánh tục phân vân, nên phải chịu cảnh đoạn trường diêm lương cách trở. Rồi lần lựa mãn thời kỳ ấy, con người sẽ biết nhìn nhau. Hoặc là nhiều đạo hữu, đông tín đồ, rồi thừa dịp ấy kẻ hướng đạo mới đồ danh trục lợi, phân phái chia phe để dành quyền lợi riêng mà tạo nên cõi đời u ám. Ấy vậy, Tôn-Giáo là thuyền đưa khách từ biển trầm luân đến đời nhàn lạc, mà cũng tùy thuyền lựa bến, nhiều khi cái giả cảnh ấy cũng hằng chìu chuộng theo lòng người, mà dắt người vào cõi tối tăm.

BÀI:

      Nền giáo lý con thuyền tế độ,

      Cõi trần ai biển khổ minh mông,

            Sóng dồi danh lợi giữa dòng,

Chuyển thay mối nước lớn ròng linh đinh.

      Người trong cõi mộng huỳnh ảo tưởng,

      Vụng nghĩ suy phải vướng nợ nần,

            Lao lung mệt trí nhọc thân,

Khó cho trọn kiếp phong trần nhàn yên.

      Vừa rảnh nợ tiền khiên oan trái,

      Bước chơn lên đường đại quang minh,

            Mặc ai lợi lộc ái tình,

Lòng phàm gội rửa sông huỳnh sạch trong.

      Hồi tưởng lại trong vòng thế khổ,

      Xét thương cho phận số nhọc nhành,

            Mảng theo danh lợi giựt giành,

Ðời trăm năm nghĩ chẳng thành chi cho.

      Nỗi hoàn cảnh lắm trò cay nghiệt,

      Nỗi nhơn tâm tha thiết dối lường,

            Thấy đời gần cuộc tang thương,

Mối nhơn luân đã trăm đường biến thay.

      Quân bất minh sắc tài mê mệt,

      Thần vô lương ép hiếp nhơn quần,

            Còn hạ bực ấy thứ dân,

Khiến cho rối loạn luân thường đảo điên.

      Phụ bất từ, tử nguyền bất hiếu,

      Phu bất trung, thê liệu bất hòa,

            Ðệ vô lễ, huynh bất hòa,

Lòng lao lụy nỗi gần xa xét lòng.

      Biết cuộc thế không xong chi cả,

      Rõ tuồng đời vất vã chiêm bao,

            Thân người khổ nạn đớn đau,

Biết thời vụ phải gìn trau tinh thần.

      Vào tôn-giáo lánh thân khỏi tục,

      Qui luật điều rèn đúc chơn linh,

            Mai nở nhụy, cúc đơm huỳnh,

Bốn mùa tám tiết, chuông in trí nồng.

      Mặc thế sự gạn trong lóng đục,

      Thấy trò đời chen chút lợi quyền,

            Rảnh rang tịnh tọa tham thiền,

Tìm phương cứu thế lựa điềm độ dân.

      Ðem giáo lý tinh thần phổ hóa,

      Ðộ sanh linh thoát họa trầm luân,

            Ðường ngàn dặm, khách băng chừng,

Bên truông dấu thỏ, gần rừng tiếng ve.

      Trải bao cuộc nắng mưa che đậy,

      Dở dang đời xem thấy mà đau,

            Trách người hướng đạo chẳng cao,

Lấy quyền riêng để làm màu dối dân.

      Muốn tấn hóa tinh thần đạo đức,

      Phải thành tâm rán sức lập công,

            Xá thân mà phải xá lòng,

Lòng trong như thể nước trong một màu.

      Lập đức hạnh thanh cao tế độ,

      Lo dìu đời đến chỗ thanh nhàn,

            Từ tâm lần lựa bước đàng,

Thương đồng môn thể đồng sàng đồng tâm.

      Mở chí cả cao thâm ái chủng,

      Khai lòng nhơn gìn bụng thương đời,

            Việc lành dầu nhỏ đừng rời,

Ðiều dữ dầu nhỏ lánh thời mới nên.

      Lần trổi gót đài Tiên học tập,

      Ðoạt chơn truyền cao thấp màng chi,

            Miễn là gìn dạ từ bi,

Vạn sanh được khỏi tai nguy cuộc cờ.

THI:

Cuộc cờ thắng bại chẳng hề chi,

Rốt cuộc con bàn vốn mực ghi,

Nhập trận thấp cao lòng ái truất,

Sau bằng ngồi nghĩ nỗi đời suy.

HỰU:

Ðời suy Thánh-Ðức chuyển mê đời,

Giáo lý Phật Tiên dạy cạn lời,

Chỉ rõ giả chơn rành chánh pháp,

Người tư tôn-giáo nhớ theo thời.

      Chư hiền đồ thành tâm tiếp giá GIA-TÔ GIÁO-CHỦ. Ta ban ơn chư hiền đồ.

      (Tiếp điển)

THI:

GIA lý chơn thành Ðạo mới cao,

son điểm phấn vẹn muôn màu,

GIÁO khai chánh pháp cho người tục,

CHỦ khảo tâm linh rõ trước sau.

      Chào chư hiền đồ.

THI:

Thiện ác cuộc đời lắm đổi thay,

Hạ-Nguơn rán học Ðạo Cao-Ðài,

Ðường lao bước kịp là quân tử,

Nẽo khổ lần đi mới trượng tài.

Quả đức hành xong mùi rất ngọt,

Bông nhơn chẳng vẹn chất thêm cay,

Hỡi người tục lụy gìn tôn-giáo,

Qui hiệp cứu nhơn khỏi đọa đày.

BÀI:

      Tôn-Giáo của từ-bi cứu thế,

      Chơn truyền trên phổ tế sanh linh,

            Hữu duyên sanh gặp Ðạo Huỳnh,

Chí công lãnh chiếu sơn trình độ nhơn.

      Người hướng đạo tinh thần cho đủ,

      Ðặng Chí-Tôn ban phú cứu đời,

            Ðừng ham vốn, chớ tin lời,

Ðem thân hành thiện thay Trời giáo dân.

      Tình đồng môn cân phân lượng cả,

      Nghĩa nương nhau lập quả bồi công,

            Ðừng sanh tâm bưởi dạ bòng,

Chia niềm bằng hữu đổi lòng ái tha.

      Rừng nên rậm chung hòa nhiều cội,

      Cồn nên cao cát nỗi bụi trầm,

            Hễ quân tử, hiểu cao thâm,

Chung cùng giáo lý nở cầm lòng riêng.

      Có lắm kẻ cậy quyền đạo-đức,

      Có lắm người cậy sức thông minh,

            Rằng ai khác đạo không nhìn,

Phải tùng qui tắc của mình mà thôi.

      Kìa con nhạn cúc côi ngoài núi,

      Nọ ve than thân tủi một mình,

            Loài điểu thú có tánh linh,

Lạc bầy còn biết nhớ tình cùng nhau.

      Huống chi người một màu chia rẻ,

      Rẻ đệ huynh lại rẻ Phật Trời,

            Tình đồng đạo đã rả rời,

Nghĩ cơn nghiêng ngữa nhớ lời tiên tri.

      Thuyền lửng đửng cơn nguy giữa sóng,

      Mặc tình ai chèo chống phải chìm,

            Muốn khỏi nạn lại trọn niềm,

Kết năm bảy chiếc thì êm sóng nhồi.

      Bớ khách tục chia đôi trí tưởng,

      Lời chơn thành liệu lượng mà lo,

            Ðã liều thân nhọc chống đò,

Bất tri thời vụ sau mò đáy sông.

      Hỡi khách tục đứng trong Tôn-giáo,

      Trời đã truyền mối Ðạo một nguồn,

            Ðừng chia rẻ Trời Ðất buồn,

Rồi lằn hắc khí hại luôn đến đời.

      Thấy tôn-giáo hiện thời chia rẻ,

      Nên lòng ta phải hé máy linh,

            Ðến kỳ cơ Ðạo huỳnh minh,

Thì không còn giữ một mình đặng thân.

      Sớm hiểu sự phong trần giả tạm,

      Lòng nhơn sanh lãnh đạm lắm điều,

            Ði tu lánh sự ấp yêu,

Lánh nơi lao trí lánh điều thị phi.

      Thì phải biết trí tri cách vật,

      Ðừng toan mưu lập chước tranh quyền,

            Rồi đây hồn xuống huỳnh-tuyền,

Có chi chắc đặng phỉ nguyền hay không?

      Nếu chẳng sớm dẹp lòng bản ngã,

      Thì gần đây tai họa liền liền,

            Bớ người cõi tục nghe khuyên,

Lời Âu-Châu giáo Nam miền tạc tâm.

THI:

Tâm phàm thường dắt kẻ mê say,

Biết phận chớ nên mến tục hoài,

Tôn-giáo qui nguyên về cựu vị,

Thánh truyền hiệp nhứt hóa trần ai,

Thiên cơ đem lộ huyền thâm cảm,

Máy nhiệm đã bày sự dở hay,

Khuyên kẻ tu hành mau biết Ðạo,

Ðạo Trời hành phạt chẳng vì ai.

      Chư hiền thành tâm tiếp giá THÁI-THƯỢNG. Ta ban ơn chư hiền đồ.

      (Tiếp điển)

THI:

THÁI hòa địa lợi cả năm châu,

THƯỢNG nhựt qui tăng giải nạn sầu,

ÐẠO đức trau tria gìn vẹn vẻ,

TỔ truyền diệu pháp lý cao sâu.

      Mừng chư hiền đồ.

THI:

Vần xây cuộc thế giữa cơn nguy,

Chuyển máy âm dương phải biện thì,

Giữa lúc hoàng hôn trời vần vũ,

Trong cơn điên đảo đất khuynh nguy,

Rọi đèn từ huệ cho thêm tỏ,

Nương Bát-Nhã đò cứu nạn suy,

Nhờ giọt cam-lồ người hưởng hứng,

Nhành dương quét sạch khá lần đi.

BÀI:

      Lần theo vịnh qua đèo xuống ải,

      Vững một lòng chế cải tâm phàm,

            Nương thoàn Bát-Nhã kỳ tam,

Tận tình son sắc dẫn đàng nhơn sanh.

      Khá quày bước chí thành cảm ứng,

      Vững tâm thiền gầy dựng Ðạo cao,

            Phấn tâm đáng mặt yên hào,

Quyết tình nhứt đức Nam-Tào chiếu phê.

      Cơn sóng gió đề huề nong nã,

      Lướt băng ngàn chớ khá lơi tâm,

            Nguyện lòng tìm thuốc cao thâm,

Cứu nguy sanh chúng khỏi lầm khổ go.

      Lựa dịp may khá dò xét cạn,

      Khá biện phân mà hản cơ Trời,

            Nếu lòng quyết chí chiều mơi,

Việc chi không rõ nhớ lời già khuyên.

      Xem thế cuộc gây phiền chác oán,

      Dòm chúng sanh thê thảm nhiều điều,

            Vì chưng xác tục trớ trêu,

Thân hình tiều tụy khó chìu đường Tiên.

      Một phương pháp chỉ truyền vạn loại,

      Ấy trau tâm phải trái chớ nê,

            Gìn lòng bác-ái tràn trề,

Tình thương chan chứa một bề đởm đương.

      Lần sẽ đạt rõ đường yếu nhiệm,

      Lần rõ thông phải kiếm lý sâu,

            Thoát qua cơn khổ giải dầu,

Khỏi lòng nghi kỵ đâu đâu mới là.

      Thiên cơ ẩn sâu xa vi diệu,

      Biết bao chừng thấu hiểu huyền thâm,

            Tự lòng kẻ hiếu tu tầm,

Thì ra manh mối như rằm trăng thanh.

      Ngoảnh sự thế ai đành ngơ mắt,

      Bởi vậy nên dẫn dắt lầm sai,

            Làm cho mê mẫn miệt mài,

Làm cho linh tánh khó quày đường minh.

      Dùng vật chất hữu tình cơ chuẩn,

      Dùng mưu mô đi đứng quên nghề,

            Bởi nên cơ đạo khó xuê,

Vì lòng ám muội chỉnh ghê cuộc đời.

      Nay Lão khuyên một lời cùng cuối,

      Khá quan tâm đeo đuổi vững vàng,

            Lý chơn khá vẹt rõ ràng,

Ðem ra thi thố cứu an vạn loài.

      Vậy mới xứng anh tài cõi Việt,

      Mới gọi rằng thấu triệt quán thâm,

            Vững tâm cuộc thế cơ cầm,

Gặp cơn xáo lộn cứ tầm Ðạo chơn.

      Miễn là được cứu tồn bá tánh,

      Miễn giúp đời cứu cánh tròn xong,

            Làm cho chung giống Lạc-Hồng,

Phỉ nguyền ao ước đại-đồng lý chơn.

      Ðạo Thầy vốn như đờn ngâm khúc,

      Ðạo Thầy Trời trong đục cũng tường,

            Ðạo soi đèn Thánh cho tường,

Ðạo Thầy cứu cánh tai ương thế nào.

      Ðạo là Ðạo anh hào nể mặt,

      Ðạo hùng cường xã tắc cọng hòa,

            Ðạo là cơ thể Tiên gia,

Ðạo là một mực điều hòa chánh chơn.

      Ðạo Thầy vốn keo sơn gắn chặt,

      Ðạo Thầy nguyền dẫn dắt thần tinh,

            Ðạo Thầy như bóng với hình,

Ðạo cao vi diệu thâm tình qui nguyên.

      Ðạo Thầy cứu cửu-huyền thất-tổ,

      Ðạo Thầy không lựa chỗ nào đâu,

            Ðạo là Tạo-Hóa một bầu,

Ðạo Thầy tận tụy tóm thâu đại-đồng.

      Hễ biết Ðạo thong dong thơ thái,

      Hễ rõ mùi thì phải bươn mau,

            Lẹ chơn cứu vớt đồng bào,

Trí tri cách vật anh hào mới nên.

      Ðường ngàn dậm tâm bền chí cả,

      Ðường quan san mới thỏa lòng vàng,

            Ngựa hay đường vắn đâu tàng,

Ðường xa mới đặng rõ vàng hay thau.

      Ðường thiên-lý ai nào thấu đặng,

      Mối cơ quan khó hản trí cơ,

            Tạo công khéo sắp cuộc cờ,

Làm cho sanh chúng phải ngơ ngẩn lòng.

      Một phương thuốc đại-đồng chánh lý,

      Từ từ lần dỉ chí kỳ cùng,

            Ðởm đương phấn đấu nên gương,

Mới mong ngôi vị Thiên-Ðường tạc tên.

      Các hiền đồ sức bền theo dõi,

      Lòng nương lèo chớ mỏi gió tây,

            Rán chèo theo nước không lay,

Một tình chí dốc há nài lao tâm.

      Thầy NGỌC-ÐẾ cao thâm nguyên thủy,

      Vén màn loan sắc chỉ Quần-Tiên,

            Ca ngâm vịnh phú Ðạo truyền,

Cờ Tiên rượu Thánh hội miền Bồng-Lai.

      Thầy chỉ chút thiên oai cho trẻ,

      Khá lưu tâm Thầy hé từ lần,

            Cho trò nhuần gội hồng ân,

Cho trò phát triển tinh thần quang minh.

THI:

Minh tâm kiến tánh rõ cơ Trời,

Lưu loát cao hùng rán chí ôi!

Quảy túi Càn-Khôn cho xứng phận,

Mang bầu nhựt nguyệt há rằng chơi,

Vẹt đường mờ mịt dìu sanh chúng,

Phá lối mê tân cứu nạn đời,

Thạch động thanh nhàn vui lý Ðạo,

Non Tiên tửu hứng buổi hôm mơi.

HỰU:

Dời non đổi bể khó chi mà,

Cũng bởi các trò chẳng tính xa,

Chí dốc theo Thầy noi chánh giác,

Thành tâm học Ðạo đến Long-Hoa,

Diềm dà sơn thủy về Tiên cảnh,

Sung nẩm non sông tới Phật đà,

Cội phúc vun trồng cho đặng phúc,

Hoa tươi phân bón mới nên hoa.

HỰU:

Hoa tàn cúc rụi chớ say mùi,

Lẩn thẩn bên tay dạ ngậm ngùi,

Chia đắng chia cay tình đạo đức,

Sớt phiền sớt não nghĩa chung vui,

Tinh thần nung nấu ngôi Tiên đến,

Xác thịt điểm tô nẽo tục hồi,

Ao ước phỉ tình lo gánh vác,

Tu hành cho đặng chớ phanh phui.

      Cuộc đời thế thái chen lấn nhộn nhàng, mạnh hiếp yếu, sang hiếp hèn, bốn bể tranh hùng, năm châu chiến địa, cùng vì miếng đỉnh chung mà lao tâm tiêu tứ, khổ xác nhọc hồn, quanh quẩn lôi cuốn trong vòng đau thương khổ lụy. Ôi! rất thương tâm cho đứa khờ ngây.

      Thương thay cho linh căn của Thầy ban cấp, mà đành để cho nó phải chịu lu mờ, thì biết chừng nào mà phản bổn hườn nguyên qui hồi cựu vị. Khó chấn chỉnh lại cho được thuần phong mỹ tục. May thay Ðạo Trời hoằng hóa cứu vớt đám sanh linh, mượn Bát-Nhã thuyền vớt kẻ còn đang chơi vơi nơi khổ hải. Thiệt rất hữu phước thay! Ðương cơn tối tăm mê muội, thình lình có ngọn đuốc cứu tinh soi đường sáng tỏ, nhơn sanh trông thấy cái ánh huyền quang, thức giấc mê man, quày đầu theo con đường chơn giáo. Ðạo Trời phổ thông cũng ngoài mười thu có lẽ, Bần-Ðạo khuyên các hiền sĩ từ nay khá để hết tâm cho thấu đáo, chớ đừng lòng hoài nghi mà có điều thất vọng. Mỗi việc chi chi cũng phải nhớ danh Thầy, thì có cái năng lực tinh thần tiếp ứng. Hễ chư môn đồ chí tâm hành Ðạo, thì việc chi cũng đắc thành như nguyện, chớ đừng bán tín bán nghi, rồi lần lần ngôi Tiên Phật sẽ được gần kề, hầu vui hưởng cùng tình xưa bạn cũ. Ôi! có chi bằng hưởng một giờ trên cõi Tiên, dầu ngàn năm trần thế cũng khó sánh đặng. Thế thì ai lại dại gì mà đành đem linh hồn vùi lấp dưới trần mê bến khổ. Có một phương pháp rất hay là rán tìm tòi mục đích tối cao, thoát khỏi vòng tương đối, nghĩa là dẫn dắt quần sanh cho biết đường chánh giác, đem con người cho khỏi bị mối thương tâm thảm mục, thù hềm, ganh gổ, buồn vui, được thoát qua con đường cứu cánh, cõi thanh tịnh vô vi là Ðạo vậy.

THI:

Vô vi Ðại-Ðạo lý cơ huyền,

Chơn lý rải gieo hội bổn nguyên,

Tìm tõi Ðạo vàng cho thấu đáo,

Kiếm tầm đời thảm cứu nhân nguyên,

Hỡi ai mở mắt tâm thanh tịnh,

Bớ kẻ biết khôn giữ thệ nguyền,

Chánh kỷ rồi đưa người lạc lối,

Hóa nhơn một mực ngộ kỳ truyền.

      Ta ban ơn chư hiền.

THI:

Người đời chưa rõ chánh tâm tu,

Cũng bởi chẳng lo vẹt ngút mù,

Sa đắm hồng trần danh với lợi,

Trông mong cõi Ðạo phép công phu,

Quên vì phận sự người quân tử,

Nhớ lúc thành thân kẻ trượng phu,

Kể lể mọi điều mong kết quả,

Nên còn lận đận chốn diêm phù.

PHÚ:

      Cuộc thế khổ nhắm xem nhơn tình càng nhao nhố.

      Cơ Ðạo truyền khá chuyên cần sớm lo rổi độ khách trần ai.

      Biết đời tàn lo ẩn thân dưới bóng mát Ðạo Cao-Ðài.

      Thì phải biết mối Ðại-Ðạo hoằng khai cứu nạn tai cho thế sự.

      Hành Thiên Ðạo rán phấn tâm mà cư xử.

      Gìn cơ mầu phải toan ưu nơi trí lự với tinh thần.

      Làm sao cho đắc lịnh cứu thần dân.

      Ðừng mơ tưởng những sự diệu thần rồi phải chịu xa thân nơi cửa Ðạo.

      Thiên lý dục hòa minh, sáng soi cuộc đời máy huyền thâm hằng hoài bảo.

      Nhơn tâm chỉ hiểu hẹp, trong khuôn Trời chẳng biết cùng chung thỉ, khi mong chẳng thành rồi đành bỏ Ðạo ra một bên.

      Bớ kẻ chí tu trước muốn bước đường xa thiên lý thì phải gắn chí cho bền.

      Nầy người mộ Ðạo khi thức lòng tường chơn lý thì phải giữ bền nơi tâm ái Ðạo.

      Lắm kẻ mê man trong vòng giả tướng rồi cho là tinh thần mộng ảo.

      Chớ đâu có tường hữu duyên thì thấu đáo đặng cơ Trời.

      Bởi dục tâm nên rày đây mai đó luống kiếm sự đổi dời.

      Không định trí hầu yên nơi nào cả thảy.

      Làm như vậy nên ngoài đời cho kẻ tu là lủ dại.

      Nên mối chơn truyền đã sái biệt từ lâu.

      Nầy chúng sanh phải rán chí lo âu.

      Bền đạo đức dầu cho ngộ đến cảnh than sầu cũng đừng phai tấc dạ.

      Tu thì phong trần phải dẹp còn chơn tâm như đá.

      Học Ðạo Trời phải nhớ lời thiết hóa với nguyền xưa.

      Nếu đắc công thì chiếm bản thượng-thừa.

      Mới yên tịnh như Lão hồi xưa kia đặng.

      Bườm gặp gió rán trương lèo một đường hầu dặm thẳng.

      Chớ nên mong những điều cay đắng của trần gian.

      Biết lý chơn tu tâm học lấy lời Thánh ngọc với tiếng khuyên vàng.

      Sao cho cạn với mấy hàng là rõ Ðạo.

THI:

Ðạo chánh lòng tu phải tập tành,

Tinh hoa cảm động thế nhơn sanh,

Dục tâm sái phép huyền vi chiếu,

Hành Ðạo phải cần tịnh với thanh.

      Chư hiền đồ thành tâm tiếp giá THÔNG-THIÊN GIÁO-CHỦ. Ta ban ơn chư hiền.

      (Tiếp điển)

THI:

THÔNG truyền tôn-giáo buổi đời nguy,

THIÊN Ðạo hiểu thông khá biện thì,

GIÁO lý tương truyền câu bác ái,

CHỦ quyền giữ trọn đắc tinh vi.

      Bần-Ðạo mừng chư hiền sĩ.

THI:

Tiên truyền đạo mạch lý huyền thâm,

Bát-Nhã đưa qua cố sức tầm,

Vùi lấp lý chơn ai thấu đặng,

Tâm hồn tu học đắc siêu thăng,

Ðạo mầu rải khắp cùng Âu Á,

Ðời biến nạn tai ứa lụy dầm,

Công lý quan tâm phân biện bạch,

Tình đồng đạo chánh cứu nguy lầm.

THI:

Lầm than khổ não bởi mê trần,

Linh tánh lộn quanh chốn đảnh tần,

Núi Ngự sông Hương tìm chánh đạo,

Non xanh nước bích thủy khê vân,

Ðạo mầu thâm diệu ai mau tỉnh,

Ðời mảng lấn chen cuộc nợ nần,

Chiêu mộ hiền tài lừa lọc lấy,

Noi gương Mạnh-Tử giữ thanh bần.

HỰU:

Bần thanh mới biết nợ quân vương,

Lý chánh tầm tu vẹt rõ đường,

Thân phận rán bươn cho kịp bạn,

Linh căn trau sửa thoát tai ương,

Chung đồng tất cả càng thêm quí,

Chia rẻ mà chi phải đoạn trường,

Vạn vật tương đồng chung cọng hưởng,

Hòa bình thế giới chốn khoa trường.

BÀI:

            Khoa trường đoạt máy cơ Trời,

Chọn người chí sĩ một lời lướt qua.

      Vì nhơn chúng ái hà mê mệt,

      Thấy nhơn tâm mài miệt lý quyền,

            Tạo thành nhơn quả trái duyên,

Làm cho tiêu tứ linh nguyên của Trời.

      Thế cuộc ngắm chiều mơi chua thảm,

      Bởi vì chưng ác cảm trùng trùng,

            Bao quanh xác tục khó dùng,

Làm cho linh tánh thung dung được nào.

      Ðừng ỷ lại đài cao quá lắm,

      Ðừng cậy quyền mà đắm có ngày,

            Khá nên cải chế cân đai,

Chớ nên hơ hỏng thần oai không vì.

      Mối Thiên cơ khá suy thấu hản,

      Lẽ siêu hình rạnh bản sắc son,

            Nếu lòng chẳng đặng vẹn tròn,

Nào lòng nghi kỵ khó bòn âm công.

      Khuyên trẻ hãy để lòng son sắc,

      Khá quan tâm dè dặt cho cần,

            Thực hành cơ Ðạo cao thâm,

Chìu lòng qua buổi mới tầm cội nhân.

      Quá ỷ lại cơ Thần Tiên Thánh,

      Mỗi việc chi cứu cánh thoát nàn,

            Nhưng lòng còn lắm tân toan,

Làm cho mất điểm linh quang lưu truyền.

      Mối cao thâm như nguyền bổn thủ,

      Máy chuyển luân ai chủ đặng nào,

            Duy mình có một Trời cao,

Chủ quyền vạn loại chiếu hào linh nguyên.

      Xem sanh chúng cứ chuyên một phía,

      Dòm nhơn tâm thắm thía đau lòng,

            Ưu phiền não dạ sầu đông,

Thảm cay trí não mong lòng thành Tiên.

      Luật qui điều rạnh biên có bản,

      Các giáo chi đâu hản đặng nào,

            Xem tường cơ Ðạo thấp cao,

Chưa người phân đoán đồng bào hiệp tâm.

      Vì ái chủng cao thâm nhuận rưới,

      Giọt cam-lồ đã tưới hiện thời,

            Hiển nhiên trước mặt trò ôi,

Rán tìm ra mối cho đời khỏi mê.

      Thân giúp đời chớ nề cực nhọc,

      Thân liều thân ái quốc đởm đương,

            Quyết tâm xem nỗi đoạn trường,

Huyết lưu chan chứa thảm thương bấy chừ.

      Cả hoàn cầu khó trừ tai nạn,

      Bởi vì là chưa hản phù vân,

            Như điều quyền tước tiền nhân,

Kể chi linh tánh tinh thần chi đâu.

      Miễn thỏa vọng mặc dầu ai khổ,

      Miễn ấm thân có chỗ hưởng nhàn,

            Ðau lòng quốc túy giang san,

Tấm lòng sôi nổi dẫy tràn rơi châu.

      Dòng thủy triều vọng cầu tha thiết,

      Nợ non sông ai biết cơ thâm,

            Khiến chi các trẻ lạc lầm,

Chịu cơn đau thảm khó tầm đường Tiên.

      Ðạo chỉ mối cơ huyền yếu lý,

      Lẽ nhiệm mầu chánh kỷ làm gương,

            Vẹn xong lãnh hội chiêu chương,

Thông thường cơ đạo chung đường nương nhau.

           Cũng chủng loại đồng bào máu thịt,

      Cũng linh quang mục đích tinh thần,

            Giao thông hấp thụ chơn thần,

Tách ra mỗi đứa một phần linh quang.

      Xuống phàm gian học làm âm chất,

      Hiểu luật điều các vật trần ai,

            Mới mong thoát khỏi diêm đài,

Mới mong lên chốn Thiên-Thai hưởng nhàn.

      Nhìn thế thái chưa tàng chơn giả,

      Mỗi điều chi thì khá tưởng Thầy,

            Vẹt đường cho hết mù mây,

Sáng trong tỏ rõ hiệp vầy đạo tâm.

      Mối huyền bí thừa khâm lịnh sắc,

      Do máy Trời sắp đặt huyền cơ,

            Tương đồng gió phất như cờ,

Lý chơn tối trọng bơ thờ sao nên.

      Hễ biết Ðạo phải bền gắn chí,

      Hiểu cơ quan chung thỉ một tình,

            Trau giồi linh tánh quang minh,

Mới là hiểu được Ðạo Huỳnh Trời ban.

      Khá hết dạ chiêu đàng nhơn ái,

      Lý cao thâm quảng đại lương từ,

            Có tâm chánh giáo khắc khư,

Mới là đạt máy Thiên cơ ban truyền.

THI:

Truyền ban lịnh pháp đắc như nguyên,

Ðạo cả sưu tầm đến cảnh Tiên,

Thạch động líu lo hồng nhạn gáy,

Non thần réo rắt giọng ve quyên,

Ðạo đồng chung sức nào chia rẻ,

Hiệp tác nghiêng vai đắc sở nguyền,

Cội đức sớm trồng cho nhuận sắc,

Khoe màu rực rỡ động Ðào-Nguyên.

* * *

      Bần-Ðạo nhắm cơ đời thay đổi, cũng tùy theo nhơn tâm mà luân chuyển xây vần. Nhưng con người cứ còn tánh quá mê nên ỷ lại làm cho mất cái chí tiến thủ, thì còn chi là sinh thú nữa đặng.

      Bất cứ việc chi cũng cậy nơi thần quyền, mà chẳng biết tự chủ nơi lương tâm, vì vậy nên phải còn sai lầm lạc lối. Chẳng biết biện phân suy tầm nghiên cứu cho thấu hiểu mọi lẽ thiệt hư, phân điều tà chánh.

      Lại có cái chí cương quyết rằng:

      Cái huyền diệu thiên cơ là cần thiết cho người đời nên cứ ỷ lại mà chẳng lo tu tâm dưỡng tánh. Theo lẽ chơn thật, phải tự mình lo liệu lấy, hành động lấy rồi Trời Phật mới ban cho, mình phải tìm cái mục đích nhứt định thì mới giải thoát ra ngoài vòng tương đối.

      Ðó là cái lý tuyệt đích vậy.

      Bần-đạo thấy có phần đông quá ỷ lại oai thần, mà dòm lại chẳng thật hành theo chuẩn thằng chánh pháp. Như ba chữ cũ kỷ là Công-Bình, Bác-Ái, Từ-Bi, nào có ai thiệt hành cho trọn đặng.

      Cứ những tưởng là thành Tiên, tác Phật trong nháy mắt. Nào dè đâu đó là một lớp vỏ huyễn tưởng mà thôi. Hễ có xảy ra việc chi thì cứ câu chấp hẹp hòi, ích kỷ, sân nộ.

      Mấy lớp vỏ ấy nó bao phủ đầy bít điểm linh tánh làm cho phải chịu phản ảnh lờ lu.

      Ðó là tự nơi trò gây tạo, chớ nào phải tại nơi Thần Tiên chi!

THI:

Lu lờ linh tánh tự nơi mình,

Than trách mà chi việc thế tình,

Bác-ái, công-bình noi chánh pháp,

Từ-bi giác ngộ rõ thâm tình,

Giáo trường thi hội Long-Hoa cạn,

Ðạt máy Thiên-cơ rõ Ðạo Huỳnh,

Cửa Phật chen vào lòng nhứt định,

Ðường Tiên chung trí hội huỳnh minh.

      Chư hiền thành tâm cầu HỒNG-QUÂN LÃO-TỔ. Ta ban ơn chư hiền.

      (Tiếp điển)

THI:

HỒNG điệp cõi đời có mấy lâu,

QUÂN thần toan đoạt kế mưu sâu,

LÃO vi thiện đức truyền chơn lý,

TỔ hóa từ-bi độ nạn sầu.

THI:

Nạn sầu cuộc thế đến nay mai,

Vưng chiếu Phật Tiên hội Ngọc-Ðài,

Giảng Ðạo truyền Kinh dìu thế khổ,

Thuyết minh giáo lý cứu đời sai,

Biển mê thoát đặng người hưng chấn,

Khổ ái lần qua khách thiện tài,

Ðạo lý một đường khuyên vạn loại,

Kiếp tu mau lánh nợ trần ai.

BÀI:

            Trần ai luống những miệt mài,

Giải dây oan nghiệt ra ngoài kiền-khôn.

            Trăm năm danh tiếng vĩnh tồn,

Vạn bang gội đức nhuận hồn tinh vi.

      Thương cuộc thế khuynh nguy hôm sớm,

      Cảm người tu chưa đởm thanh tân,

            Cậy riêng nơi Phật Tiên Thần,

Hành theo giáo lý mấy lần đơn sai.

                  Thoát trần ai,

                  Lánh thân ngoài,

                  Nỗi đắng cay,

            Cay go chim cá chậu lồng,

Ðớn đau khó thoát ra vòng đớn đau.

      Gặp mối Ðạo khá trau sửa lỗi,

      Ngộ chơn truyền tự hối ăn năn,

            Máy linh chẳng vẹn trang bằng,

Chẳng suy cho hiểu thiên nhan chứng lòng.

                  Khó mà mong,

                  Thoát khỏi vòng,

                  Phận long đong,

            Long đong giữa biển ái hà,

Nỗi thương việc nước, nỗi tha việc mình.

      Tập bản ngã gọi linh riêng phận,

      Bày tư tâm lại thẩn thơ lòng,

            Làm cho chia bá rẻ tòng,

Ðệ huynh cách mặt xa lòng đớn đau.

                  Biết làm sao?

                  Giữa phong trào,

                  Ðạo đức trau,

            Trau gương hôm sớm tập tành,

Sửa sao lý đạo lo hành chánh chơn.

      Ðừng mê tín như đờn lạc nhạn,

      Mà khiến tâm xao lãng chẳng thành,

            Trong vòng khổ não tu hành,

Cậy gươm thần huệ đoạn đành trái oan.

                  Cuộc đời tàn,

                  Lòng đã an,

                  Ðạo đức toàn,

            Toàn cầu đạo đức ngàn thu,

Biết trong cảnh thế diêm phù chẳng chi.

      Tự hiểu đặng trí tri sửa tánh,

      Noi thiên cơ mới lánh tà quyền,

            Máy linh Trời Phật mới truyền,

Biết trong luật ẩn cơ huyền cảnh Tiên.

                  Vậy mới yên,

                  Ðặng qui nguyên,

                  Xuống chung thuyền,

            Thuyền từ Ðông-Ðộ chèo sang,

Rước người ngán cuộc dinh hoàn lo tu.

      Nghĩa đạo cả ngàn thu tạc để,

      Câu thiên ân hữu thệ hoàn thành,

            Chẳng vì ép bức tu hành,

Không quyền không lợi không danh mới mầu.

                  Lý Ðạo sâu,

                  Cuộc bể dâu,

                  Ðời phải âu,

            Âu lo tế độ quần sanh,

Thân người hướng đạo nhiệt thành mới nên.

      Ðừng cậy thế ngồi trên vạn loại,

      Chớ thi hành những kế vô lương,

            Dục tâm muôn việc đặng tường,

Mới tu mà muốn đến đường thành Tiên.

                  Chẳng đặng thuyền,

                  Bởi trái duyên,

                  Rồi ngữa nghiêng,

            Ngữa nghiêng thân lở tấn thành,

Thối tâm bước trái ngoài vành đạo tâm.

      Ôi như thế lạc lầm biết mấy,

      Người chí tu xem lấy ghi lòng,

            Ðừng mê mệt cõi trần hồng,

Phận tha thiết nỗi chưa xong bên nào.

                  Phải biết trau,

                  Tánh tình cao,

                  Giữ một màu,

            Màu thiền hôm sớm gìn tâm,

Dầu khi nạn khổ chẳng cầm mà say.

      Vầng nhựt nguyệt đêm ngày soi tỏ,

      Rủi mây giăng rồi gió cũng tan,

            Ðường xưa đạo đức vững vàng,

Nghĩa ân tế độ thân an lo đời.

                  Khổ chớ lơi,

                  Nhọc đừng rời,

                  Bớ trò ôi!

            Trò ôi lãnh mạng độ đời,

Gặp khi nghiêng ngữa nhắm thời mà đi.

      Dầu biển cạn lòng ghi đừng cạn,

      Dẫu non mòn chớ lãng tâm mòn,

            Thế gian mấy kẻ lo tròn,

Gặp cơn khổ nạn chẳng còn đức tin.

                  Chẳng tận tình,

                  Không giữ gìn,

                  Còn vô minh,

            Vô minh nên ngóng tin mầu,

Thử thăm mối Ðạo cạn sâu cho tường.

      Ðặng lợi dụng con đường Tiên Phật,

      Nhồi người mê vào chất bến mê,

            Nghe tin bước kịp hầu kề,

Nghe người bàn thối thì mê theo người.

                  Thấy mà cười,

                  Ngắm hổ ngươi,

                  Thảm cho lòng,

            Người tu lấy miệng qua ngày,

Ðề danh Ðại-Ðạo Cao-Ðài trước kia.

      Ðể cho thế làm bia tụng niệm,

      Rồi mặc ta đi kiếm lợi quyền,

            Cậy thần cơ gọi linh thiêng,

Ðem tâm giả đạo mà truyền người mê.

                  Thấy thảm thê,

                  Khó trăm bề,

                  Cứu đời mê,

            Mê man giấc điệp giữa trần,

Biết đâu thuyền bách đò thần mà đi.

      Người lở vận lâm nguy khổ nạn,

      Kẻ thảm sầu mới hản máy linh,

            Nương theo bóng ngóng theo hình,

Người xa trăm vạn thì mình cũng xa.

                  Thiệt thiết tha,

                  Biển ái hà,

                  Khó mà qua,

            Qua đò linh bửu về tây,

Mặc đời mê muội thế gây nạn sầu.

      Biết phận sự dãi dầu chớ nệ,

      Rõ linh căn chớ để lạc lầm,

            Bớ người mối Ðạo tay cầm,

Dầu xa xuôi mấy cũng tầm mới nên.

                  Ấy đứng trên,

                  Ðể đắp nền,

                  Nhớ đừng quên,

            Ðừng quên thiên mạng khổ thân,

Dầu khi buôn tảo bán tần cũng tu.

THI:

Tu đức khuyên ai giữ một lòng,

Nhọc nhằn chi cũng rán cho xong,

Tiên tri tâm sự không ly một,

Ðạo đức từ nay khá để lòng.

      Ban ơn chư hiền đồ, có THÍCH-CA ngự.

----> NEXT

 

Thiên-Lý Bửu-Tòa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh