13.-
ÐẠO-ÐỨC THẬT HÀNH
__________
THI:
TỀ
nguyên bổn thủ đáo huỳnh hôn,
THIÊN
chức giữ chơn được vĩnh tồn,
ÐẠI
Ðạo lưu hành trong vũ-trụ,
THÁNH
Kinh chỉ giáo độ linh hồn.
Mừng chư hiền sĩ. Chư hiền thành
tâm cầu Ðức Tôn-Sư, Ta chào chư hiền........
THI:
QUỈ荊 Thần chứng mạng đức tầm tu,
CỐC
mể độ an hóa cọng phù,
THOÀN
lướt sóng to qua bỉ ngạn,
SƯ
tôn truyền Ðạo quí muôn thu.
Bần-đạo chào chư hiền sĩ.
THI:
Gieo
truyền Ðại-Ðạo cứu đời mê,
Qui
tựu nữ nam phục kịp về,
Hòa
hiệp nhứt nguyên noi chánh pháp,
Chung
đồng vạn loại phục tiên huê.
Nương
lèo từ huệ noi đường sáng,
Cậy
chiếc thuyền tâm dốc chí đề,
Thông
thấu lý mầu gieo khắp cả,
Ban
truyền Thánh-Ðức độ người mê.
BÀI:
Tâm chí hướng thấu mầm Ðạo
mạch,
Trí tịnh an phá vách trần ai,
Ðộ hồn thoát chốn diêm đài,
Chiêu
an bá tánh bước quày đường Tiên.
Mượn chước Thánh dùng thuyền
Bát-Nhã,
Cậy huyền thâm cứu cả Lạc-Hồng,
Khỏi vòng cương tỏa chim lồng,
Cho
đời thức giấc mặn nồng chua cay.
Khuyên trò chớ lá lay mưu chước,
Chớ nên toan thấu được của
mình,
Làm cho sanh chúng linh đinh,
Làm
cho mắc phải hớ hinh lắm lần.
Vậy phải biểu cân phân từ
nét,
Phải chìu lòng mà vẹt mù mây,
Noi theo dấu bước của Thầy,
Lần
dò kỷ cạn làm khuây tấc lòng.
Khá hiểu mối đại đồng Chơn-Lý,
Phải biết thông yếu lý nhiệm
mầu,
Rán tường cơ Ðạo cao sâu,
Mới
là phải mặt dẫn đầu nhơn sanh.
Người hướng đạo chí thành
cảm hóa,
Kẻ dắt dìu ổn thỏa thung dung,
Cứu nguy sanh chúng trùng phùng,
Ðộ
đời mơ mộng thức tùng tầm tu.
Hằng trau tánh ôn nhu hướng
đạo,
Ðể soi gương thấu đáo thiệt
hư,
Linh cơ máy nhiệm Ðại-Từ,
Một
mình chưởng quản dinh hư quán truyền.
Lòng sở nguyện dụng thuyền cứu
cánh,
Chốn mê đồ dược thánh tỏ
ngần,
Trong veo nước biếc non thần,
Gió
xuôi thuyền lướt chóng gần Linh-Tiêu.
Dụng thánh bí cơ siêu thoát
hóa,
Lấy lý chơn ban cả nhơn sanh,
Hiệp thành cứu độ đường
quanh,
Chiêu
chương rõ mặt hùng anh mới là.
Bỏ vị kỷ, vong tha phải mặt,
Cứu đám khờ thắc ngặt lao
đao,
Khá mau gở mối tơ đào,
Lẹ
tay tháo rối chớ xao tấc lòng.
Lòng vững đạt Hóa-Công chứng
chiếu,
Chiếm bảng son khỏi chịu khổ
go,
Ðộ an bá tánh sẵn đò,
Thuốc
thần cứu cấp thoát lò dương gian.
Dầu gặp lúc lầm than cực nhọc,
Dầu phải cơn lăn lóc phong trần,
Tinh thần tươi tắn hiện phân,
Dụng
tâm phấn đấu sẽ gần cảnh xưa.
Giữ mối Ðạo thượng thừa
cho vững,
Gìn cơ quan phải dụng thiên
nhiên,
Hợp cùng lý lẽ siêu huyền,
Linh
quang phát hiện Thần Tiên rước về.
Vầy bạn lữ đề-huề yến ẩm,
Hiệp tình xưa đậm thấm cuộc
cờ,
Dựng nên phong hóa sinh cơ,
Tìm
ra phương pháp kịp giờ cứu nguy.
Dụng ngũ hành nương tùy điển
lực,
Do bởi Thiên lập đức siêu
quần,
Cung mây đảnh khứu non tần,
Luyện
bầu đơn dược gian trần hoàng hôn.
Cứu mê hồn sinh tồn cho rõ,
Mối cơ Trời chiếu ngõ hiền
nhơn,
Dùng phương thuốc báu linh đơn,
Tiếng
khuya không phiếm như đờn du dương.
Linh dược Thánh các phương cứu
độ,
Phép Cam-Lồ giải khổ mê trần,
Khá lìa những bãi đai cân,
Nâu
sòng nhượm dạ Thánh Thần hộ che.
Ngày tháng lụn dặt dè lời
nói,
Chớ để cho thấp thỏi linh căn,
Uổng công Từ-Phụ dạy răn,
Phải
tua nhen nhúm năm hằng để tâm.
Hễ tâm chánh Thần khâm quỉ
phục,
Giữ tánh lành chẳng phút nào
rời,
Phật Trời chứng mạng từ lời,
Ðến
từ tư tưởng các nơi một bầu.
Vì Nam-Tào cao sâu cân mực,
Giữ mực công chí đức ghi
lòng,
Bắc-Ðẩu chưởng quản công
đồng,
Mảy
lông khó lọt qua vòng kiền khôn.
Khuyên hiền sĩ bền lòng son sắc,
Quyết thoát trần sẽ đắc như
nguyền,
Lưu hành khắp chốn thâm uyên,
Một
tình dõng mãnh thệ nguyền trước thân.
Lòng sở nguyện chí cần vun đắp,
Cội thung uyên ban cấp từ xưa,
Nay đà trổ dạng nắng mưa,
Phụng
thừa Thiên mạng đào xưa hội vầy.
Thân phận phải nhớ Thầy Chúa-Tể,
Chưởng quản là NGỌC-ÐẾ
HUYỀN-KHUNG,
Bao trùm võ trụ thung dung,
Từ-bi,
bác-ái đại đồng tế nhơn.
THI:
Nhơn
quần xã tắc ngỏ đời tàn,
Cứu
cánh từ-bi khắp thế gian,
Khuya
sớm cần chuyên gìn bác-ái,
Ngày
đêm vững chí đạt Tiên bang.
Ta ban ơn chư hiền. Nghiêm tịnh tiếp
giá VƯƠNG-THOÀN LÃO-TỔ.
THI:
VƯƠNG
trần biết Ðạo quí tu hành,
THOÀN
độ cõi đời đến tịnh thanh,
LÃO
giáo điềm nhiên thâu võ-trụ,
TỔ
khai trí não thấu duyên lành.
Mừng chư hiền sĩ.
Duyên lành thoát khỏi trầm
luân,
Tìm
nơi siêu độ băng chừng lần lên.
Lý chánh triết biết đèn ẩn
đỏ,
Ngôi từ-bi thấu chỗ huyền
thâm,
Lóng nghe kỷ giọng đờn cầm,
Khảy
dây tao nhã phù trầm bên tai.
Bước tiến bộ cõi ngoài cảnh
trí,
Xem trong vòng lao lụy mà thương,
Làm sao hết kiếp đoạn trường,
Dầu
khi lầm lỡ khoan thương mới là.
Ðạo hiểu đặng tinh hoa siêu
việt,
Mới chắc lòng phát tiết Càn-Khôn,
Chữ tu đắc quả danh đồn,
Ngoài
vòng khôn dại, dại khôn của đời.
Tuy không nói mà lời tao nhã,
Tuy không làm mà quả lại cao,
Khoan dung tế độ đồng bào,
Mở
lòng bác-ái tạc vào linh căn.
Ðường xa xem khá răn lòng tục,
Nẽo muôn trùng tâm dục phải
ngừa,
Chơn truyền ngỏ đặng sớm trưa,
Lý
sâu siêu việt mới vừa lý cao.
Sửa thế phải rõ màu cao thấp,
Tu thân cần bồi đắp quả lành,
Giữ tâm tịnh, gìn chí thành,
Chí
tâm mài sửa tu hành mới nên.
Gặp cảnh ngộ hai bên gây tụng,
Người hung hăng hiếp chúng cậy
quyền,
Binh người yếu, phải tâm hiền,
Nhưng
lòng cân nhắc thử duyên cớ gì?
Tại sao có sự chi kiếp trước,
Nên hai người mới được gặp
đây,
Cũng vì tiền thế đã gây,
Quả
xưa yếu trả, ác nầy mạnh mang.
Xét cạn lý rõ ràng tự liệu,
Rày ta đà đoạt hiểu cao rồi,
Lòng thương phát đến thương
ôi,
Hai
người ta lại đem lời nhủ khuyên.
Ấy biết Ðạo, biết duyên, biết
trái,
Xử thế noi gương phải thật
hành,
Cao siêu tận thiện chí thành,
Mà
không suy nghĩ cũng đành bỏ qua.
Lý Ðạo mới cao xa huyền diệu,
Bớ chúng sanh rán hiểu cho tường,
Ðức công lập vững mọi
đường,
Thật
hành đạo-đức mới tường lý chơn.
Người còn thấp thiệt hơn còn
sánh,
Bởi lòng phàm cậy mạnh ỷ
quyền,
Là còn lẫn lộn trái duyên,
Còn
mê muội thế còn thuyên việc đời.
Khi trước đã nhập nhồi chẳng
hiểu,
Nên tâm linh còn thiếu quả căn,
Người hiền thanh khí trang bằng,
Ðã
đầy trí lực lại phăng cao lòng.
Biết suy nghĩ gạn trong lóng đục,
Xem người đời lắm lúc đau
thương,
Chí tâm tìm kế cứu ương,
Lựa
điều tế độ, tìm phương dắt dìu.
Coi sanh chúng càng yêu càng mến,
Ngắm vạn linh càng đến động
lòng,
Tìm phương phá lưới mở vòng,
Cho
người khỏi chậu khỏi lồng thế gian.
Mới là cứu độ tai nàn,
Mới
là cứu độ vững vàng đạo tâm.
Bớ đời hiểu lấy cao thâm...
THI:
Thâm
thẩm đường xa mối Ðạo truyền,
Người
tu dầu tập đặng tâm hiền,
Gắng
suy chớ lụy, cao tâm thấu,
Mới
đặng hành vi trọn thửa nguyền.
Ta ban ơn chư hiền.
THI:
LIỄU
yếu phất phiêu gió thổi nà,
NHỨT
oai lịnh chiếu hợp Tiên gia,
CHƠN
tâm phát triển nan thanh bạch,
NHƠN
phẩm hiệp đoàn đến Phật-Ðà.
Bần-đạo mừng chư hiền sĩ.
BÀI:
Kỳ đại hội Long-Hoa bước
tới,
Buổi cận kề chớ đợi khổ
thân,
Chí tâm tu học cho cần,
Lý
chơn khá vẹt tinh thần quang minh.
Bền chí cả thâm tình siêu
thoát,
Lẽ ẩn vi bao hoát kiền khôn,
Thuận bườm xuôi gió vĩnh tồn,
Lựa
vèo độ khách chiêu hồn thoát tai.
Khá chung trí chèo quày thuyền
lại,
Vớt kẻ mê quảng đại khoan
hồng,
Từ-bi, bác-ái cần mong,
Thoát
vòng khổ não mới hòng phải trang.
Lòng chí sĩ mau toan độ khách,
Lúc tai nàn phá vách trần ai,
Cho đời lánh chỗ đắm say,
Rõ
đường chơn giả thiên oai mới là.
Dòm thế sự thiết tha lăn lóc,
Thấy đời tàn mà khóc cho
đời,
Than ôi! hèn thấp châu rơi,
Biết
bao ráo lệ khỏi nơi đọa đày.
Bởi nhơn chúng miệt mài vật
chất,
Làm cho thân phải mất tinh thần,
Vì chưng thấu đáo cội nhân,
Bởi
chưa thống hiểu phong trần là bao.
Giọt sương tỏa cánh bèo trôi
nổi,
Trên giòng khơi tuyệt đối nào
hay,
Hớ hinh chi lắm trượng tài,
Lấn
chen xô đẩy nạn tai lắm lần.
Khá mở mắt cân phân từ dấu,
Khá quan tâm mà thấu cơ Trời,
Siêu hình lố dạng năm nơi,
Tại
người tạo lỗi khó lời than van.
Lựa hồi tốt chiêu an bá tánh,
Lựa dịp may mà đánh thức mê,
Cho người rõ lối não nề,
Mau
chơn theo dõi kịp về Bồng-Sơn.
Rán lóng rõ tiếng đờn khoan
nhặc,
Ðể tai nghe thẻo thắt canh chầy,
Nâu sòng tạm dụng làm khuây,
Cho
qua ngày tháng theo Thầy tầm phương.
Cứu giống dòng khỏi đường
lao lý,
Thương nhơn sanh gắng chí học
đòi,
Noi gương Khổng Mạnh đèn soi,
Dụng
thuyền từ ái tìm tòi Ðạo cao.
Qui chủng loại đồng bào một
mối,
Qui vạn linh chung khối tinh thần,
Vẹt màn mờ mịt lý chơn,
Tỏ
câu từ ái keo sơn gắng lòng.
Dụng phương thuốc đề phòng
nạn tới,
Ấy là phương cứu lỗi mê hà,
Rõ mùi đạo lý sâu xa,
Hết
cơn nghiêng ngữa chung hòa nhứt tâm.
Bởi sanh chúng than thầm chi xiết,
Tại nơi người chưa biết
đường tu,
Cam lòng đành chịu mịt mù,
Nay
nghe đờn khảy cọng phù phấn tâm.
Cơ Ðạo chuyển cao thâm huyền
bí,
Mối quang minh chung thỉ tận tình,
Dốc lòng hiệp sức đinh
ninh,
Mai
sau sẽ rõ Ðạo Huỳnh cao siêu.
Hằng ngày giữ qui điều chánh
pháp,
Gìn chơn tâm bồi đấp gia tâm,
Lưu hành vạn tải huyền thâm,
Thông
thường sắc chỉ rõ mầm lý chơn.
Chí sở hướng dìu đường nhơn
loại,
Chí tâm thiền chế cải phàm
phu,
Lẹ chơn giải thoát lọng dù,
Mau
tay gở rối phá mù vẹt mây.
Lòng tận tình hội nầy chí
quyết,
Quyết một tâm lý triết sưu
tầm,
Tìm tòi nghiên cứu Ðạo thâm,
Biện
phân lý lẽ mới tầm đường minh.
Rõ cơ quan cũng in như một,
Khác chi mang những lớp con tuồng,
Diễn trên sân khấu thường
luôn,
Hết
hồi quyền thế như tuồng cải lương.
Nhìn cuộc thế xiết thương lắm
nổi,
Xem tình đời mơi nổi chiều chìm,
Tỷ như bèo dạt linh đinh,
Trên
dòng bích thủy non đình ngóng trông.
Xem thấp thoáng tựa vòng cương
tỏa,
Cũng tỷ như một đóa sen hường,
Ðơm bông ngào ngạt mùi hương,
Nhưng
trong nội giới khá thương đồng loài.
Khá tấn bước đắng cay chớ
nệ,
Chí đởm đương chẳng kể thân
hình,
Quyết tình chỉ lối quang minh,
Cho
đời thức giấc huỳnh đình an vui.
Cành thung thuận tưới mùi lắm
lúc,
Tiếng chim oanh từ khúc thở
than,
Cho đời xáo lộn dinh hoàn,
Nghĩ
cơn xơ xác có nhàn chi đâu.
Rủi gặp lúc tang dâu loài lạc,
Làm cho đời ngơ ngác tâm hồn,
Hết cơn dại dột đến khôn,
Bền
tâm tu niệm vĩnh tồn hậu lai.
THI:
Lai
đáo trần ai cứ miệt mài,
Nhúm
nhen đồng loại chớ đơn sai,
Kết
giây liên ái cho hoàn tất,
Dụng
nghĩa tình thâm đặng rộng dài,
Ổn
thỏa tâm tình đừng lợt lạt,
Vui
vầy trí tưởng chẳng hề sai,
Ân
thâm lý Ðạo mùi thơm nức,
Ðạo-đức
thật hành đã cạn bày.
Ta ban ơn chư hiền sĩ nam nữ. Chư
hiền thành tâm tiếp giá QUAN-THÁNH ÐẾ-QUÂN.....
THI:
Ðạo
cả gầy nên mối đại đồng,
Ðức
đầy mới đặng chí thong dong,
Thật
tâm qui tắc theo đường trí,
Hành
đúng Thiên cơ mới rõ lòng.
Chí
dạ nương theo đường chánh đại,
Thành
tâm bước đến cảnh Lai-Bồng,
Tu
hành chớ nệ cơn nhằn nhọc,
Niệm
đức từ bi thoát khỏi vòng.
THI:
Ðêm
trường QUAN bút tỉnh đời an,
Trí
thức THÁNH nhơn độ rổi đàn,
Khai
hoát ÐẾ tâm qui chánh pháp,
Mở
đường QUÂN tử giải sầu than.
Mừng chư hiền sĩ nam nữ.
BÀI:
Lòng quyết chí Thật Hành Ðạo-Ðức,
Chớ nài chi những vực hố
hầm,
Ðêm ngày lập chí sưu tầm,
Cho
ra manh mối khỏi lầm quả căn.
Chí cương quyết mong lằn điển
triệt,
Lý cao siêu rõ biết cơ mầu,
Thực hành chánh thể đôi câu,
Nghĩa
nhơn xử vẹn đứng đầu chơn tâm.
Hễ biết Ðạo cố tầm cho chóng,
Chống con thuyền lướt sóng
qua truông,
Một tình bươn chải bôn chôn,
Miễn
là thực hiện sinh tồn vạn linh.
Ðêm ngày chí tận tình phân
biện,
Biện cho rành ý kiến quán thông,
Các điều hư thiệt nằm lòng,
Mới
là chơn-lý đại-đồng chánh chơn.
Ðừng có dạ cưu hờn chác
oán,
Phải thành tâm mà hản cuộc
đời,
Qui điều chiếu luật tô bồi,
Cho
tinh khiết đặng khúc nôi tận tường.
Dầu nếm tuyết dầm sương chớ
quản,
Dầu gặp cơn nắng hạ chi sờn,
Quyết tình khảy tiếng ngâm
đờn,
Dẫn
đầu nhơn loại keo sơn một lòng.
Lòng đởm đương chí mong thắng
đoạt,
Các dục tình khiến ác chơn tâm,
Biện phân cho rõ kẻo lầm,
Ðó
là giả thể tự tâm ta nào.
Lòng xót thương đồng bào một
mực,
Hễ làm người thiết thực
chẳng ly,
Làm cho tươi nhuận gắn ghi,
Rộng
lòng thương đạo tứ vi cho đồng.
Chí giúp đời tận lòng son sắc,
Lấy hết tâm dìu dắt đệ
huynh,
Nương thuyền từ huệ linh đinh,
Kiếm
người mơ mộng vớt hình thân đau.
Ðạo đức vốn phong trào cứu
thế,
Ðạo chánh chơn phổ tế vạn
sanh,
Chiêu an bá tánh đành rành,
Cơ
Trời máy tạo siêu sanh độ hồn.
Rán thực hiện cứu tồn khắp
chốn,
Lòng ái tha khó khổn cho đời,
Cơn nhàn thuận cảnh hôm mơi,
Ðó
là tiền kiếp của Trời bố ban.
Lòng chí sĩ lao nàn chi sá,
Miễn độ đời cho thỏa lòng
vui,
Cứu nhơn thoát tục rõ mùi,
Ðạo
Trời huấn luyện cứu đời tang thương.
Hành chánh đạo tận tường
chơn lý,
Muôn việc chi có thỉ có chung,
Thương người mến vật đến
cùng,
Nghe
lời huấn giáo chẳng cần phải hư.
Học biết Ðạo khư khư hành
thiện,
Rõ chúng sanh quyết luyện tinh
thần,
Muốn cho người đặng như thần,
Ðiều
chi trái với lương tâm đừng làm.
Ngày chí tối lòng ham hành
thiện,
Cứ nghĩ suy những chuyện giúp
đời,
Tâm phàm hay muốn đổi dời,
Thừa
cơ hội ấy khiến người chẳng tuân.
Những mảng tính mình nưng cao
giá,
Mà khinh đời gây họa liền
liền,
Biết thân vị kỷ phải kềm,
Lý
chơn một mực êm đềm chánh tâm.
Biết sự thế lạc lầm tạo
khổ,
Thì gia tâm rổi độ cho tròn,
Ðừng lòng tu giả màu son,
Bề
ngoài từ thiện ác lòng trong tâm.
Việc đạo-đức cao thâm phải
hiểu,
Chớ sa mê chẳng chịu thật hành,
Phật khuyên lánh dữ làm lành,
Ngồi
không chẳng có đặng thành chi đâu.
Người mộ Ðạo cao sâu phân
giải,
Gặp người chưa rõ lại làm
ngơ,
Ðừng làm như vậy bơ thờ,
Ðạo
Trời chung trí dạy cơ đồng phần.
Hễ biết nghĩa thọ ân chẳng
bội,
Thì khuyên người sớm tối cần
tu,
Cứu đời phải tập công phu,
Ðừng
làm mặt Ðạo mà mù nơi tâm.
Thế thường có lạc lầm những
chuyện,
Cứ khoe danh, khoe tiếng cho mình,
Rán tâm hành Ðạo tận tình,
Mà
lòng chác lợi tự mình cao siêu.
Chẳng những biết thân liều với
Ðạo,
Mà dặn trò hiếu thảo cho rành,
Thế nào cũng độ chúng sanh,
Dầu
cho khó nhọc chẳng đành làm ngơ.
Ngày chí tối kỉnh thờ Tiên
Phật,
Lời nói ra cho thật cho ngay,
Việc làm cũng phải rộng dài,
Coi
người như thể có tài hơn ta.
Ấy mới gọi tu là cội phước,
Ấy mới tường hiểu được
lý chơn,
Chúng sanh trong cõi tuần hườn,
Bớ
người dẹp sự thua hơn kia nào.
Tánh ăn ở phải trau hòa thuận,
Tâm thiện từ chẳng khứng điều
chi,
Dầu cơn tử biệt sanh ly,
Lòng
hằng những vẹn tiết nghì chẳng sai.
Sửa tâm tánh hằng ngày cho
kỷ,
Chiều ngồi yên suy nghĩ lại
coi,
Ngày nay mình đặng hẳn hòi,
Hay
còn lầm lở nguyện noi chí lành.
Cứ tâm tịnh luyện phanh các
việc,
Các việc đều hiểu biết nơi
lòng,
Mà còn giữ chặt đề phòng,
Sợ
tâm thiên vị khó hòng thoát lao.
Người vẹn vẽ đạo cao lánh
tục,
Chẳng vì cho một chức lợi
nhiều,
Trái oan ngăn đón chẳng chìu,
Còn
vương một mảy còn điều gian nan.
Bớ khách tục biết đàng tu
học,
Lời phân minh chí dốc thật hành,
Ấy là biết đặng sự lành,
Biết
làm việc phải Trời dành phước cho.
THI:
Thương
nhơn mến vật ấy là tu,
Bác-ái
từ tâm cứu thế phù,
Chi
quản tấm thân dầm trải tuyết,
Chí
nguyền thẳng đến hưởng ngàn thu.
PHÚ LỐI VĂN:
Từ đạo-đức thật hành thì mới
phải người chí thành đối cùng phận sự.
Lòng đởm đương rán phấn đấu
cho trọn chữ tu hành.
Trước phải lo gánh vác mối nợ
quần sanh.
Vậy mới rõ con đường lành siêu
sanh Tịnh-Ðộ.
Rán biện phân cho thấu đáo mà
thoát qua cơn khổ được ơn võ-lộ của Trời ban.
Khá chí tâm mà chèo chiếc bửu
thoàn, đặng độ khổn trần gian thức giấc mộng tràng mà bước
lên con thoàn quang minh chánh đại.
Vì xem thế cuộc nhơn tình lắm điều
khổ hại mà chế cải đặng cứu giải cho hết họa tai.
Cõi gian hồng hiếm chi là người
trí thức với anh tài.
Mà còn phải bị đắm say theo con
đường khổ gay khó bước quày trở lại.
Bớ người đời khá lóng tai mà
nghe cho rõ giọng phù trầm chớ có lòng hai mà phải đọa.
Dòm thấy cuộc đời quá muội mê
nên phải sụt sùi châu rơi lả chả.
Bởi vậy cho nên hễ đứng làm
người thì phải chịu cơn nắng hạ độ rổi cho hết mối thương
tâm.
Hằng ngày rán tìm tòi nghiên cứu
cho rõ mối Ðạo thâm.
Thì mới có thể độ đời thoát
khỏi lầm nơi con đường hắc ám.
Rọi ngọn đuốc quang minh cho tỏ sáng.
Ðể cho người đời hết cơn mờ
ám giải thoát ra cho khỏi đám mù mây.
Phải mở lòng nhơn ái thương nhơn
mến vật của Thầy.
Thì mới gọi người biết thức
tri thời vụ theo cơ chuyển xây noi lằng tiến thủ.
Chìu theo luật Trời thì con người
phải chịu đủ tai nạn đắng cay.
Vì lòng người hay khéo lá lay đổi
thay rồi chán ngán.
Rõ mùi đời thì có chi vui thú
mà đặng phải chìu lòng ta thán, ấy cũng vì mê theo đám xa
hoa.
Phải để hết tâm chí giúp đời
cho qua chỗ trầm kha bể ái.
Bớ ai ôi! chớ nên quá tạo thêm
giây oan trái rồi phải thân dầu dãi mà dày gió dạn sương.
Khá hiểu thông triết lý của Ðạo
cho xác đáng tận tường.
Thì mới có thể dứt cuộc tang
thương hết giấc đoạn trường đặng bước bươn lần lên con
đường chơn giác.
Rán nâng cao mối Ðạo Trời cho
hoàn toàn tấn phát, đặng thưởng thức đầm đã bát ngát
mùi thơm.
Chí tâm dõng mãnh lần hồi độ
khổn nguy nàn đặng rõ thấu nguồn cơn chi sờn đắng cay lao
nhọc.
Khó
nhọc chi sờn quyết học tu,
Lao
tâm tiêu tứ hưởng ngàn thu,
Cảnh
Tiên vui thú chi so đặng,
Ðời
khổ lắm thay thể ngục tù.
Ban ơn chư hiền.....
---->
NEXT
|