BÀI:
Hữu duyên gặp Tam-Kỳ Phổ-Ðộ,
Muôn đời còn ghi sổ Tiên
bang,
Người chí tu lên Bát-Nhã
thoàn,
Ðặng yên trí lo đàng tế thế.
Lòng thiện nguyện khỏi vòng
quan hệ,
Trí thanh nhàn chẳng nệ trần
ai,
Tu Tiên bạn học CAO-ÐÀI,
Gìn
thân thể vẹn, giữ tày non sông.
Lời huấn giáo tạc lòng hiếu
tử,
Chữ thanh lương cư xử trọn
niềm,
Khấu đầu vọng bái Hoàng-Thiên,
Thể
lòng giữ vẹn chơn truyền cứu dân.
Rủi gặp cuộc phong trần xây
đổi,
Khá bền tâm chớ vội não lòng,
Tùy theo đá lở đi vòng,
Dầu
cay đắng mấy mặn nồng chớ than.
Ðạo phổ hóa như thoàn cứu
vớt,
Biết chúng sanh lặn hụp dưới
dòng,
Nước tràn sóng gió mênh mông,
Thiều
quang như giục, ánh hồng như thoi.
Người sóng dồi hấp hoi chìm
đắm,
Thuyền linh từ lướt dặm chèo
mau,
Rước người cho hết khổ đau,
Thì
công phu ấy biết bao nhiêu tình.
Có trí độ cao minh lượng cả,
Thương chúng sanh vất vả giữa
trần,
Dầu khi trể chiếc đò thần,
Biết
muôn thu có đặng gần đường Tiên.
Ðừng đem dạ tư riêng tự
phụ,
Chớ tập lòng ký chú lợi
quyền,
Hữu căn thì đặng hữu duyên,
Phận
làm hướng đạo chèo thuyền phải lo.
Giữa cuộc thế lắm trò đau
đớn,
Trong cơ đời nhiều bợn nhơ
lòng,
Biết rằng tế thế là xong,
Xá
thân vì Ðạo chớ mong đến mình.
Người hữu chí cánh thành có
thuở,
Luật tuần hườn xây trở chẳng
thuyên,
Dầu cho khác giáo lỗi nguyền,
Cũng
đừng ngạo mạng phải kiêng phải dè.
Hễ hành đạo như bè giữa sóng,
Gặp phải chi vớt hỏng lên
thuyền,
Giàu sang bần tiện dữ hiền,
Tùy
phương tế độ lựa giềng cứu nguy.
Ấy mới gọi tu mi nam tử,
Ấy mới rằng biết xử thế
thời,
Người ôi! cuộc thế lưng vơi,
Biết
đường chánh đại nhớ lời than van.
Nhắn nhủ khách chèo thoàn Bát-Nhã,
Khuyên lơn người còn dạ tư
riêng,
Ðạo Trời chẳng có vị thiên,
Trăm
muôn ngàn giáo chơn truyền một khuôn.
Vì thế sự mảng buôn tánh rẽ,
Nên chia phân bắt bẻ cùng
nhau,
Chơn truyền mờ ám biết bao,
Hạ-Nguơn
ÐẠI-ÐẠO qui màu vạn sanh.
Biết đức cả lòng thành tế
độ,
Rõ cơ đời lánh khổ dìu
đời,
Ðừng tu miệng, chớ tu lời,
Miệng
tu tội lớn chẳng nơi thoát nàn.
Hoặc hành Ðạo giữa đàng rồi
bỏ,
Hay gặp điều khổ não rồi buông,
Tội tình ấy rất thảm buồn,
Gương
ta còn giữa thế tường hay chăng?
Lãnh Thiên mạng hóa hoằng Ðại-Ðạo,
Gặp phải khi khảo đảo ngồi
yên,
Lo cho kẻ được hậu tiền,
Mặc
tình thế sự tiếng truyền bạc đen.
Dầu ngộ cảnh tạt đèn sức
gió,
Chớ lòng ta xem ngó chúng
sanh,
Tìm phương cứu vớt người
lành,
Lo
cho đạo tấn nhọc nhành quản bao.
Lòng những ước cho mau thành
Ðạo,
Ðặng anh em thuận thảo một
đường,
Tiếc thay cơ hội đoạn trường,
Mãn
duyên phải chịu Thiên-Ðường hồi quê.
Lòng thương Ðạo ủ-ê tấc dạ,
Nhớ lúc còn lập quả bồi công,
Muốn cho sáng giống Lạc-Hồng,
Muốn
cho nhơn sự khỏi vòng đớn đau.
Nhìn lại kỷ phong trào thay đổi,
Thấy lòng người nhiều nỗi
đắng cay,
Giả tu lãnh đạo cầm tay,
Cậy
quyền ép bức, cậy tài hiếp cô.
Ôi cảnh thế lưỡng đồ phước
tội,
Thảm cuộc tu lắm nỗi đoạn trường,
Sá chi một đóa bông hường,
Mà
tình huynh đệ chia đường bắc nam.
Nay nhằm lúc cơ quan biến động,
Tiết Trung-Thu đã vọng ngoài
hiên,
Từ bi giá bút tương truyền,
Nhắn
nhe hướng đạo mối giềng nghĩ suy.
Rừng muốn rậm chẳng vì một
cội,
Cồn muốn cao không nổi cát vùi,
Nên tình đạo quí ngọt bùi,
Biết
rằng thế sự giả vui gạt lường.
Nên khá mở lòng thương quảng
đại,
Khá xét suy trái phải cho cần,
Ðừng thiên vị nể cho thân,
Mà
tình đồng đạo phải ân hận lòng.
Lãnh phận sự khá thông phận
sự,
Biết tu hành ưu lự tinh chuyên,
Ðạo là một bổn thủy nguyên,
Mà
mình cũng mắc quan quyền phải sao?
Kìa các nước xem vào chê hủy,
Nọ nhiều tay trí sĩ bàng quang,
Vẽ rồng hóa rắn lỡ làng,
Ðệ
huynh rồi lại đổ choàng cho nhau.
Khiến kẻ trước người sau
khốn hại,
Phân rẻ tình quấy phải cao môn,
Vạn bang thế sự danh đồn,
Nam
phương Thiên-Ðạo quốc hồn chia phui.
Lời thành thật ngậm ngùi tấc
dạ,
Bớ người hiền xét giả hay
chơn,
Lãnh phần hành đạo keo sơn,
Thì
sau dầu cuộc tuần hườn còn tên.
Làm sái phép lại quên mạng
đạo,
Tội tình kia khẩn đảo không
qua,
Bớ người giữa bể ái hà,
Lời
than thở dặn xét mà tu tâm.
Dầu cách biệt tinh thần nghĩa
nặng,
Nơi Ngọc-Kinh trần chẳng bao xa,
Nếu lòng chơn tưởng đến Ta,
Phò
trì cứu thế cho hòa cũng vui.
Còn chưởng đức phải vùi
thân phận,
Dầu gặp khi lận đận chớ sờn,
Giúp đời mở rộng lòng nhơn,
Thương
người hoạn nạn độ cơn nghiêng nghèo.
Chữ Quảng-Ðại gìn theo
tâm trí,
Câu Nhơn-Từ chung thỉ cho
hòa,
Kìa người khổ, nọ nước nhà,
Làm
sao đáng mặt anh hoa sau nầy.
Biết cứu độ trần ai cơn ngặt,
Biết giữ lòng dìu dắt chúng
sanh,
Mới là đáng mặt hùng anh,
Mới
là xứng đạo tu hành đường Tiên.
Tình thân ái làm duyên tế độ,
Nghĩa đồng môn nhọc khổ chia
lo,
Gặp khi lao trí dặn dò,
Tình
đồng tâm nặng liên trò chung giây.
Chớ chia rẻ đó đây cao thấp,
Ðừng chia tình ôm ấp chỗ riêng,
Chí tâm thương cả hậu tiền,
Thương
người thương vật thương duyên đọa trần.
Phải kỉnh trọng Thánh Thần
Thiên mạng,
Khi nói năng chớ lãng phạm
nhằm,
Dưới Trời phải biết cao thâm,
Phải
thương đồng loại phải tầm thiện chơn.
Khi đại tiểu chớ lờn chớ
dể,
Phía bắc đừng quá thể chẳng
kiêng,
Người tu trau sửa tánh hiền,
Dầu
cho lớn nhỏ cũng nguyền ăn năn.
Việc ở đời khó phăng cùng
lý,
Gặp phải cơn suy kỷ mà hành,
Dầu chi cũng tận thửa lành,
Cũng
làm phước đức cũng hành đạo tâm.
Tại sao phải kiếm tầm phước
đức,
Vì người tu thiếu sức giúp
đời,
Trái oan trước đã làm rồi,
Nợ
duyên nay phải đền bồi mới yên.
Chớ gọi tu là đền nợ trước,
Nếu y lời tác phước làm
chi,
Người đời có trí nghĩ suy,
Có
tâm xét kỷ khỏi nguy khỏi nàn.
Lúc sanh tiền cứu an Ta nguyện,
Dầu ngồi yên tịnh luyện cũng
lo,
Công phu công quả vẹn trò,
Mới
đăng Tiên bản mới dò cao bang.
Người cõi tục chửa tàng lý
sự,
Lấy văn minh cư xử theo thời,
Nên chi tương rả cuộc đời,
Miệng
xưng đạo đức tâm thời phàm phu.
Nầy bớ khách chí tu Tiên đạo,
Rán nghe lời khuyên bảo cạn
lời,
Ðường Tiên còn rạng cõi
đời,
Thì
công danh ấy Phật Trời cũng cho.
Người giúp Ðạo như đò rước
khách,
Kẻ tu hành như bách cứu tinh,
Gặp cơn sóng gió thình lình,
Giúp
đời độ Ðạo rạng tình hiếu nhơn.
Kỉnh Trời Phật cầu hườn phép
nhiệm,
Thương chúng sanh đấp-điếm
buổi cùng,
Tình huynh đệ phải thỉ chung,
Dầu
khi họa gởi chớ đừng xéo xiên.
Ðược Ơn Trên chỉ truyền tiếp
lịnh,
Hành cho y cho chính mới thành,
Cơ mầu có chí tu hành,
Khỏi
vòng tội lỗi khỏi hành phạt sâu.
THI:
Sâu
xa lời lý khuyến người tu,
Ai
có mê tâm vẹt ngút mù,
Trau
tánh sửa lòng làm âm chất,
Ngày
thành chánh quả hưởng ngàn thu.
THI:
Ngàn
thu tạc để trí tri đời,
Nghĩa
Ðạo ơn Thầy nghĩa rạng ngời,
Hữu
phước gieo trồng hồi tác phước,
Vô
căn chẳng tỉa lúc ham chơi.
Thấp
ngôi vì kẻ lòng vô đạo,
Cao
chức bởi người thức tỉnh đời,
Chánh
pháp tế nguy bày giữa thế,
Bớ
người giác ngộ chốn trần vơi.