Ngũ-Sắc
Tường-Vân và Lục-Diệu đề tả)
_____
Kiếp phù sinh hiện tại, con người v́
sự sanh tồn trong cơi đời mạt-hạ mà
tranh đấu giựt giành quyền lợi với
nhau, từ nơi ăn chốn ở. Kiếp
sống càng chật vật th́ càng hăng say
cuồng vọng đảo lộn lăn quây theo
đường danh nẻo lợi của vật
chất xa-hoa, th́ lại càng lao ḿnh vào hố sâu
tội lỗi...
Đời càng loạn động, diễn
biến bao nhiêu th́ trái lại Đạo càng
khuếch trương, càng triển khai ánh sáng Chơn-Lư
bấy nhiêu, hầu soi rọi vào nẻo mê đồ
của thế tục.
V́ thế mà Đấng Chí-Tôn khai mở Đại-Đạo
Tam-Kỳ hoằng dương chánh pháp cứu
rỗi sanh linh, tận độ nguyên căn thoát ly
ra ṿng trần ai khổ lụy.
Đời cùng thế tận, nhơn sanh v́
ảnh hưởng của lằn sóng văn-vật
mà làm phai mờ đi chơn tánh thiện từ, xa
nguồn nhơn đạo, ĺa cội Nho phong, luân lư
cương thường bại hoại. Mất
hết mỹ-tục thuần-phong, cho nên xă hội
loài người tựa hồ như xáo trộn vô
trật tự, bất an ninh từ tinh thần
lẫn thể xác. Thường xảy ra không
biết bao nhiêu thảm trạng gia đ́nh: nào là
con đánh lại cha; chồng vợ cạnh tranh ly tán;
anh em thù hận, cốt nhục tương tàn, đời
sống bấp bênh vô định hướng...
Có phải chăng có t́nh trạng đó, lư do
v́ thiếu t́nh thương tập thể và
thiếu hẳn căn bản đạo-đức mà
ra, nên mới bị lạc vào trận mê hồn,
vất bỏ đi túi Bát-Bửu-Nang của Đức
Mẹ Diêu-Tŕ Kim-Mẫu ban cho khi hạ trần nơi
Kim-Bàn Ngọc-Lộ. Tám món báu ấy là: hiếu,
để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Mà
Đức Mẹ thường ngự cơ nhắc
nhở đàn con, nếu không t́m lại đầy
đủ những báu vật đó th́ khó trở
về nguyên vị.
Nhưng v́ ḷng từ-bi bác-ái vô biên mà Đức
Mẹ không nỡ để cho đàn con măi say đắm
trược trần sa đọa, nên Đức Chí-Tôn
cùng Đức Mẹ Diêu-Tŕ lâm phàm tả Kinh giáo
huấn và hiệu triệu tất cả Tam-Giáo,
Tam-Trấn cộng đồng, chư Tiên, chư Thánh
cũng thừa vâng Thiên lịnh chuyển cơ
tả đề Kinh báu là “B́nh-Minh Đệ-Nhị”
không ngoài mục tiêu duy nhứt “Giác-Mê
Giải-Khổ” thức tỉnh quần sanh và đă
phá bức màn vô minh phủ kín bao tâm hồn vị
kỷ, cá nhân, bản ngă.
B́nh-Minh Đệ-Nhị là một món ăn
tinh thần bất diệt. Những pho giáo lư chơn
truyền làm đà thúc đẩy, có thể cải
tạo nhơn tâm, hầu dắt dẫn người
đời trở thành một tín đồ “ngoan
đạo” chân chánh của Tam-Giáo Thánh-nhân để
con người tự giác-ngộ, tự cách mạng
hóa bản thân đem ḿnh tránh xa ṿng cương
tỏa lợi danh, nhờ đó mà họ diệt
lần những dục vọng cuồng say, chế
ngự đặng tam-bành lục tặc.
B́nh-Minh Đệ-Nhị là tiếng chuông
cứu khổ ngân lên vang dậy đánh thức con
người đang mê man trong giấc mộng Nam-kha.
Nhờ tiếng chuông Thần giục thúc mà nhơn
sanh thức tỉnh hồi tâm hướng thiện t́m
về ánh sáng chơn-lư Đạo mầu, để
sưởi ấm lại tâm hồn đầy băng
giá mà từ lâu họ đă đắm ch́m theo lượn
sóng ba đào mênh mông trong bể khổ.
B́nh-Minh Đệ Nhị là Thánh-sản,
cứu tinh của những linh hồn đầy
đau khổ bi quan v́ khát vọng. B́nh-Minh có nghĩa
là hừng sáng, chấm dứt một đêm qua,
đánh dấu một giai đoạn là thời gian
của vũ-trụ mông-lung, mà ṿng thời gian là
một tràng “chuỗi vô h́nh liên xâu kết động
lại những men nhựa sống trong Qui-Luật T́nh-Thương”.
Hoa t́nh thương kia sẽ năy chồi đâm tược
kết quả đơm bông tươi đẹp
mỹ miều cũng do nơi bao tâm hồn của
thế nhơn đă tự giác-ngộ trong thế
hệ Hạ-Nguơn. Mà định luật thiên nhiên
đă và đang móc nối lại dĩ-văng của
thời quá khứ, hiện tại và tương lai,
trong khuôn trường đời đầy bi, hoan,
ly, hiệp...
Ánh sáng B́nh-Minh sẽ rọi khắp các
nẻo mê đồ mà bừng dậy giữa
bầu trời quang đăng, ánh sáng phúc âm kia chan ḥa
tẩm tưới hồng ân vơ lộ như
giọt nước Cam-Lồ rót vào những quả
tim cằn cỗi khô khan t́nh cảm, nhờ một cơn
mưa pháp rạc rào mà làm mát dịu lại bao cơi
ḷng đang ngập tràn cơn “Hỏa-Diệm”
đốt thiêu nóng cháy. B́nh Minh Đệ Nhị ra
đời là ân huệ cuối cùng Ơn-Trên ban
rải cho nhơn sanh trên đường mạt
lộ. Để rồi đoàn khách lữ hành kia
đang lê gót phong trần trong gió bụi phủ
mờ... họ sẽ quây lại và cố ngoi lên t́m
tia ánh sáng, t́m lại định hướng
của B́nh-Minh đang chiếu soi vào ngơ rẽ
của cuộc đời đầy đen tối...
Quyển Kinh Đệ Nhị triển khai giác
thế bằng giáo lư uyên thâm hầu làm phương
châm dẫn dắt nhơn sanh về đường
Đạo-Đức thuần túy, nhờ ánh sáng chơn-lư
mà nhơn sanh ngộ đặng chơn truyền chánh
pháp, bừng tỉnh cơn ác mộng hăi hùng,
rồi tự cổi mở nghiệp lực của ḿnh
bằng lối trau tâm sửa tánh mót ḅn công quả
và âm chất, tự giác nhi giác tha.
Kết
luận
Quyển Kinh B́nh-Minh Đệ Nhị, sắc
lịnh Diêu Cung ban xuống làm thậm chí đến
bực Đại-Tiên c̣n phải hạ trần
bồi công lập quả để báo đàn
triệu thỉnh chư Tiên, đó là một tấm
gương đáng nêu lên cho hậu thế vậy.
Đôi lời lưu bút giới thiệu cùng chư
Đạo-tâm, chư thiện tín-hữu, nên xem qua
quyển Kinh báu, mỗi lời dạy của Ơn
Trên là một giọt nước Ma-Ha, một tia
điễn lành chan rưới cho nhơn sanh hấp
thụ hầu chuyển mê khải ngộ, giải
thoát trái oan...
Chúng tôi Nữ-Đoàn Đại-Đạo, Ngũ-Sắc
Tường-Vân và Lục-Diệu, không biết nói lên
lời ǵ hơn đặng mô tả xác đáng
để ca tụng và tán thán đức ân vô lượng
vô biên của nền Đạo-pháp, xuyên qua lời
vàng tiếng ngọc của Thiêng Liêng giáo huấn,
trong quyển Kinh B́nh-Minh Đệ Nhị mà chị
em chúng tôi được hân hạnh xem qua.
Viết xong ngày
14 tháng 10 năm Kỷ-Dậu,
T.M. Nữ-Đoàn Đại-Đạo,
Ngũ-Sắc Tường-Vân,
và Lục Diệu.
Phụng thừa phụ chú tả đề: H.H.T.