BÌNH-MINH
ĐẠI-ĐẠO II
Nguyệt-Thanh-Cung
Ngọ
thời, 26-7 Kỷ-Dậu (7-9-1969)
Pháp
Đàn: Mỹ-Thông * Đồng Tử: Bạch-Hoa
____________
THÁI-BẠCH KIM-TINH, Bần-Đạo
mừng chư Thiên mạng đàn tiền an tọa
nghe Bần-Đạo tiếp kinh.
Nay Bần-Đạo vâng lịnh Diêu-Cung tả
đề BÌNH-MINH ĐỆ-NHỊ.
Tiếp:
Thi:
Nét
phần còn ghi để mấy câu,
Đền
son xơ-xác vẻ u-sầu,
Nhìn
loài vô-giác neo sân tạo,
Ngắm
trẻ tri năng đứng chực chầu.
Gió
thổi mây hồng da biếc lộ,
Mưa
chan đá bạc lẫn màu nâu,
Lánh
xa bể hoạn, hồn nương phách,
Gần
lại non Nam bóng rọi lầu.
Giờ linh Bần-Đạo chuyển linh cơ
đôi lời mô tả.
Cuộc đời cùng tận trong buổi
Hạ-kỳ chuyển Thượng, trong lúc giao
thừa biết bao điều cấp thời tạm
bợ.
Chư Thiên-mạng nên lưu tâm. Nền chơn-truyền
Đạo pháp được đứng trước
đầu đường để hướng
dẫn, như vậy chư Thiên-mạng thừa hành
có một khả năng trọng đại hầu làm
gương mẫu hướng dẫn cho đời
trở nên thuần mỹ, như vậy là kỳ công
vô tận.
Bần-Đạo nhắc lại trong thế
hệ trò đời đã diễn tuồng ảo
ảnh sơn màu, phết mặt, phủ gấm vào
thân cây mục, ngoài hình thức trông vào đẹp
đẽ, nhưng tựu trung lấy gì bảo đảm,
gấm mặc gấm, thân mặc thân, cũng như
một mồ-mã tô vôi, trét nhựa, vẽ-vời bên
ngoài xem qua rất đẹp, nhưng suy lại bên
trong thì lấp đầy xác người đã
chết. Như vậy chư Thiên-mạng cần
cấu tạo tinh thần để hướng
dẫn đường lối tu chơn trở nên
con người thuần-lương thiện-mỹ,
như vậy mới hưởng được
đời Thánh-Đức Tân-Dân.
Phú:
Nét phấn vẽ tợ tranh vân cẩu để,
Cảnh tang bồng trầm lệ thủy ngư-phi,
Ngọc Văn-Xương soi tỏ thấy
đường đi,
Đuốc Tạo-Hóa soi thì xem sáng lạn.
Sao Bắc-Đẩu xẹt tia rơi chớp
nhoáng,
Ánh Nam-Tào thấp thoáng chiếu hào quang,
Dãy Ngân-Hà giăng thẳng dọc ngang,
Bầu mặt nhựt chiếu chan hòa thế
giới.
Đêm u-tịch bởi vầng trăng kia đã
vợi,
Gát đầu non vì bởi trầm lặng
khỏa âm đài,
Luật tuần-hoàn luân chuyển mãi chẳng
đổi thay,
Mượn linh bút ngâm vài câu vịnh phú.
Người phàm tục sống trong vòng vũ-trụ,
Đồng chia nhau hấp thụ bởi khí thiên,
Đấng Huyền-Khung đã đủ pháp
diệu huyền,
Ban không khí cho trần miền chung nhau hấp
thụ.
Người thế sự nên tạo tâm mình
tự chủ,
Hầu thoát thai như phong vũ vận dụng
khai minh,
Núi ngăn ngang bao tảng đá gập ghình,
Sông chận lại khéo gieo mình dòng nước
lũ.
Trăng Thu rọi khách trần nhìn nhau cho là thích
thú,
Trăng đã tàn nào ai tự nhủ biết ra
sao?
Hồn văn minh phong tỏa khắp trùm bao,
Bóng ảo ảnh xô nhào trang tuấn kiệt.
Thân quí trọng nên giữ gìn tâm minh triết,
Hình thướt tha chớ mài miệt cõi phù
hoa,
Nhựt gác đầu nhựt lại sắp tà,
Nguyệt lố dạng, nguyệt già lui mất
dạng.
Hỡi khách trần nào khác đâu nên tường
hản,
Đồng chung nhau xây dựng bản Đồ-Thiên,
Gió vận hành gió chuyển khắp trần
miền,
Mưa tầm tã, mưa đổ liền thân
đất Mẹ.
Sấm chấn động rung-rinh tợ đất
ghình núi nẻ,
Chớp bủa giăng dường tung xé cõi không
gian,
Mây mù che, mây áng khắp nẻo đàng,
Sương tuyết phủ ngổn ngang đầy
mặt tuyết.
Bình-Minh tả đôi lời lưu hư
thiệt,
Cho khách trần giồi tâm minh triết,
Hầu tìm qua cơ siêu-việt (1) đẳng cơ,
Đoạn Bình-Minh vạch lại bản Thiên-Thơ,
Trao cho thế trong giờ Thượng-Nguơn tái
lập.
Bần-Đạo tả đề Kinh báu,
tiếp lịnh, Bần-Đạo giã từ, điển
hồi Tiên cảnh.
Thăng...
__________________________________________________________
(1)
Siêu-tuyệt
|