____________
Thi:
THÍCH
chi mùi thế phải sa trần,
CA
nhạc vui vầy bị vướng chân,
MÂU
thuẫn t́nh đời v́ phú quí,
NI
tâm nghĩa Đạo lạc thanh bần.
Tả
đề lưu lại làm gương mẫu,
Kinh
kệ trau giồi sửa lấy thân,
B̀NH
luận dinh hư tiêu trưởng luật,
MINH
khai Chơn-Giáo độ toàn dân.
THÍCH-CA MÂU-NI, Bần-Đạo mừng chư
đẳng chúng sanh. Chư đẳng chúng sanh an
tọa nghe Tôn-Sư truyền.
Hỡi nầy chư đẳng chúng sanh! Tôn-Sư
thọ lịnh Diêu Cung hạ trần rọi điển
quang nơi đền Tam-Thanh Giáo Điện để
tả đề Kinh báu, ban cho chúng sanh đôi ḍng chơn
lư.
Hỡi nầy chư đẳng chúng sanh!
Những điều chơn lư hợp pháp ngày xưa
lưu lại, đó là một ánh sáng vô biên để
cho đời noi theo mà đi, đi trong đường
chơn lư, cải thiện thân tâm, rửa sạch phàm
tâm, hầu trở lại phục hồi Đại-Linh
Quang tối thượng. Hỡi chư đẳng chúng
sanh! Chơn-lư Phật pháp ngàn xưa biết bao, chơn
lư tợ như lá cây rừng, mà Tôn-Sư chỉ
một nắm trao cho chúng sanh, c̣n biết bao nhiêu
đường chơn lư xa vời, rộng lớn
như bầu trời trong vũ trụ, từ đại
thể đến tế vi, đều phát sanh do
nguồn chơn lư lưu lại cho đời tùy
theo chư đẳng chúng sanh soi gương học
tập những ǵ thích hợp, hầu cải
thiện thân tâm. Đó là soi đạt được
điều chơn lư.
Bài:
Nh́n ngai vàng bao quanh bốn mặt,
Nhốt nguyên căn vây chặt hồn linh,
Ngai vàng nào có bảo sinh,
Tử,
Sanh, Lăo khổ bất b́nh ḷng Ta.
Ḱa gậy tỉa kẻ già run rẩy,
Miệng la vang nh́n thấy mà ghê,
Mắt ngó quanh, chơn bước lê,
H́nh
như cầu cứu mọi bề thân sinh.
Ta xem tường, giựt ḿnh hồi tưởng,
Cần phải nên trưởng dưỡng linh
hồn,
Đặng về nơi cơi Thiên-môn,
Bất
sanh bất diệt, bảo tồn mạng căn.
Người ở thế trói-trăng liên
tục,
Sanh rồi tử, chẳng chút sai lầm,
Uống ăn tật bịnh nhiễm thâm,
Vần
xây như thế luân trầm thân sanh.
Muốn thoát khỏi sầu thành vượt
mức,
Muốn thanh nhàn tri-thức si-sân,
Muốn toàn giữ vẹn chơn thân,
Minh
châu xuất hiện, chơn thần giáng thăng.
Cội Bồ-Đề bao trăng tịnh
tọa,
Luyện pháp tâm vô ngă, vô nhân,
Bồ-Đề tâm thị chơn thần,
Hào
quang chiếu sáng Kim-thân đạt thành.
Bát sữa vàng nhủ danh song nữ,
Giúp cho Ta ǵn giữ tâm linh,
Bát vàng vốn của Thiên-Đ́nh,
Trao
Ta sử dụng khai minh chơn truyền.
Bát ngược ḍng tự nhiên di chuyển,
Ḍng nước lên hiển hiện Đạo
Trời,
Hào quang chiếu ánh sáng ngời,
Hóa
trai, thí pháp độ thời chúng sanh.
V́ giác ngộ chơn thanh xuất hiện,
Bao ngàn năm u hiển diệu huyền,
Bầu trời Âu Á khắp miền,
Đồng
chung một lư gieo truyền Bửu Kinh.
Nhờ gương sáng cứu sinh linh tánh,
Soi gương nầy phẩm hạnh nơi ḷng,
Giữ ǵn một tấm gương trong,
Về
nơi Cực-Lạc, non Bồng giáng thăng.
Nếu mến trần ở ăn như
thế,
Đến ngày cùng nào để gương
chi,
Hay là cốt nhục chia ly,
Đệ
huynh phân tán, thê nhi ră rời.
C̣n lưu lại cho đời phỉ báng,
Nếu là người trong hạng gieo hờn,
Túi cơm giá áo nào hơn,
Anh
hùng giả tạo trong cơn gió lùa.
Hồn linh xuất hơn thua hối hận,
Theo vô-thường dẫn dắt về ngôi,
Nghiệt-Cảnh-Đài chiếu rọi
thời,
Lộ
h́nh trần thế sáng ngời nào sai.
Hồn linh chịu trả vay quả nghiệp,
Phải đọa sa nhiều kiếp tùy căn,
Nghiệp trần hối hận ăn năn,
Chuyển
thân lại thế mới hằng lập công.
Đó hồn linh chơn không thọ lănh,
C̣n xác thân trong cảnh lấp vùi,
Dập sâu ḷng đất ôi thôi!
Làm
phân cây cỏ, làm mồi trùn xơi.
Rồi thử hỏi cuộc đời oanh
liệt,
Khi sống c̣n luyến tiếc ai mà,
Thịt xương khí huyết Mẹ Cha,
Dưỡng
nuôi đùm bọc tinh ba tạo thành.
Người giác ngộ thọ sanh cúc-dục,
Từ kết tinh đến lúc thọ thai,
Cù lao mang nặng hằng ngày,
Dưỡng
nuôi chăm sóc hoài thai thành h́nh.
Ân cúc-dục sánh t́nh non Thái,
Nghĩa sanh-thành tợ hải Nam-Thiên,
Làm sao báo bổ Cửu-Huyền,
Dương
danh hậu thế lưu truyền giáo dân.
Kinh B̀NH-MINH tả phân ĐỆ-NHỊ,
Lịnh Diêu-Tŕ bút kư đôi chương,
Đời tàn trong cảnh tang thương,
Lập
thành Thánh-Đức âm dương điều ḥa.
Thọ sắc lịnh Kỳ-Ba khai Đạo,
Chuyển thuần phong cải tạo Tân-Dân,
Ḷ đời sôi nóng lửa trần,
Đốt
thiêu sanh chúng, diệt phần sân si.
Pháp nhiệm mầu Từ-Bi tiêu chuẩn,
Lấy Công-B́nh ứng dụng cho đời,
Bác-Ái giữ vững chớ lơi,
Ḷng
thành tín hiệp, Đạo Trời cứu dân.
Giờ linh, Tôn-Sư hạ trần tả đề
B̀NH-MINH ĐỆ-NHỊ cho chư môn đồ
nh́n vào một tấm gương sáng của ngàn xưa.
Đó là về phần tự giác mới đạt
được Kim-thân đắc Đạo, bao ngàn
năm c̣n lưu truyền nơi thế gian.
Thoảng như Ta v́ ngai vàng trói buộc, măn
kiếp rồi không làm được gương
chi, như vậy có ích ǵ cho thân nầy, mà c̣n
tiều tụy đó chư chúng sanh.
Tôn-Sư ban ân lành chung, Tôn-Sư điển
hồi lạc cảnh...