B̀NH-MINH
ĐẠI-ĐẠO II
Đàn
Tư thời 15-6 Kỷ-Dậu
(28-7-1969) tại
Ḥa-Đồng Tôn-Giáo
____________
...
(Tiếp
điễn:)
Thi:
TÔN
thừa sắc lịnh Mẫu-Từ ban,
BÁ
đạo tranh đua lấn bước đàng,
LINH
cảm truyền ra lời bút tích,
Lai
cơ đêm tịch đáo trung đàn.
TÔN-BÁ-LINH (1), Tôn-Sư mừng chư
hiền đồ, an tọa nghe Tôn-Sư tả Kinh.
Nầy chư môn đồ! Kiếp con người
từ ngàn xưa lưu tích, tuy xa nhau thời đại,
nhưng ḷng con người vẫn là một, đó
là trách nhiệm của con người hiện
tại. Ngọn rau, tấc đất, Tiên vị,
Phật môn, đều ở trong nhơn sự, nhân
thế, nhơn đạo được tṛn.
Nay Tôn-Sư hạ trần nhắc lại đôi
đoạn để chư môn đồ tường.
Bài:
Nh́n vận quốc ngh́n xưa lưu lại,
Ḍng Tôn-gia thời đại chiến tranh,
Tiên truyền Đạo pháp trường sanh,
Thiền-Sư
Quỉ-Cốc (2), học hành Đạo
Tiên.
Cơn quốc loạn nước Yên trọn
hiếu,
V́ ngọn rau niên thiếu nuôi thân,
Ḍng Tôn-gia thọ quân-ân,
Luật
Trời măn hạn, chịu phần tóm thâu.
V́ Tôn-tộc Ta hầu hạ thế,
Ngồi Thanh-Ngưu lập kế phản công,
Trầm hương đôi gậy song song,
Huỳnh-Kỳ
diêu động Trời long Đất nhồi.
Biết như thế luật Trời không
thuận,
V́ hiếu mà bao trận xông pha,
Trận đồ Hải-Triều lập
ra,
Trầm
hương đôi gậy, ḿnh Ta xông vào.
Biết bao trận binh hao Tần quốc,
Nào Tử-Lăng gan mật rụng
rời,
Vương-Tiển mất vía kêu Trời,
Hải-Triều
xuất thế Ta thời giao phong.
TRU-TIÊN trận hội đồng sát mạng,
KIM-SA trận thọ nạn chưa rồi,
Đành cam chịu bởi luật Trời,
Biết
bao lần chết, Ta thời chết đâu.
Tản-Thiên-Tiển qua đầu cũng
thế,
V́ nạn trần mới để như
vầy,
Làm sao sát đặng Ta đây,
Yên
kia tận hiếu, Tề nầy tận trung.
V́ nước Yên vô cùng tận hiếu,
Đến ngày giờ Ta hiểu lắm thay,
Luật Trời nào dám đơn sai,
Thấy
Thần ôn-dịch thả rày độc ra.
V́ mạng Trời ḷng Ta thương hại,
Cho nước Yên thảm hại dân lành,
Thả dịch-trùng sát mạng sanh,
Ta
dời thân tộc qua thành Tề-bang.
Tề tận trung phải mang nghĩa cử,
Lấy thân tâm ǵn giữ ngày tàn,
Sát quân hại tướng Tần-bang,
Long
Trời lở đất xiết than quân Tần.
Tần-Thỉ-Hoàng mất thần thối chí,
Định rút binh phục vị Tần-bang,
Luật Trời Đại-Giác hạ san,
Lập
B̀NH-LINH trận đành cam phục hồi.
Tài như Ta, pháp thời như
thử,
Nghịch ḷng Trời có
giữ được mô,
B́nh-Minh Đại-Đạo điểm tô,
Truyền
ra đôi đoạn môn đồ nghiệm suy.
Nay đến lúc Tam-Kỳ
chuyển lập,
Dựng đời Nghiêu cho khắp thế
gian,
Nghiệp đồ Thuấn-Đế truyền
ban,
Lập
thành Thánh-Đức Nam-Bang hưởng đầu.
Phần hướng đạo dăi dầu
phản bổn,
Thọ mạng Trời lắm tổn tinh
thần,
Lập đời Minh-Đức Tân-Dân,
Chỉ
ư chí thiện vĩ-nhân trị đời.
Đạo Tam-Kỳ sắc
Trời sửa thế,
Lập chánh truyền hầu để tảng
bia,
Nát tan huynh đệ chia ĺa,
Phân
tranh nhỉ ngă khóa ch́a rời ra.
Lấy sức mạnh cho là thao lược,
Lấy trí mưu gọi được khôn
ngoan,
Như Ta tài phép dọc ngang,
Cuối
cùng phải chịu luật ban của Trời.
Các môn đồ ở nơi trần thế,
Xem gương nầy đừng để sa chân,
Dù cho chước quỉ mưu thần,
Cũng
không sửa đặng cái cân Tạo nầy.
Ta phải chịu luật Thầy hạ
thế,
Đem lời truyền lưu để môn
đồ,
Huyền cơ pháp nhiệm điểm tô,
C̣n
cơ siêu đẳng môn đồ biết đâu!
Giờ sắp chuyển tóm thâu vạn vật,
Luật tuần huờn đắc thất tường
tri,
Dù cho có cánh khó phi,
B̀NH-MINH
ĐỆ-NHỊ đề ghi luật Trời.
Tiếp lịnh, Tôn-Sư điễn hồi Tiên
cảnh. Thăng...
Chú thích:
(1) Tôn-Bá-Linh = Tôn-Tẩn
(2) Quỷ-Cốc Thiền-Sư =
sư phụ của Tôn-Tẩn |