Trở lại trang chánh của Website Thiên Lư Bửu Ṭa

 

VẠN-GIÁO ĐỒNG-NGUYÊN

* * *

NGỌC HUỆ CHƠN

Đứng trên phương diện nghiên cứu về Đạo-học đừng chấp danh từ th́ mới hiểu Đạo.

            V́ Đạo không thể dùng lời mà diễn tả được (Đạo khả Đạo phi thường Đạo – ĐĐK).

            Pháp th́ không thể dùng sách hay giấy viết ra để hiểu được, mà chỉ nhờ luật “Đồng Thanh Tương Ứng” hay “Tâm Tâm Tương Ướng” hay “Khẩu Khẩu Tương Truyền” th́ mới hiểu được Đạo. C̣n dịch là phản, chuyển ngữ cũng không xác với nguyên ư. Cho nên, đọc xong th́ phải nghiệm cái ư và thiền, tịnh một ḿnh trong pḥng riêng hay nh́n vào nội tâm để t́m cho ra Minh-Triết tiềm ẩn trong Tâm.

            Nhà học giả hay giáo sĩ hay nhà phê b́nh nào c̣n dùng từ ngữ để phê b́nh người khác hay tác giả khác th́ bị mắc kẹt trong ṿng chấp ngă, chấp danh từ. Trong khi tranh chấp, hay phê b́nh tác giả khác, từ nầy sai, từ kia trật, chỉ có từ của ḿnh là đúng và tự cho ḿnh là người học cao hiểu rộng hơn người th́ sẽ bị mê hồn trận của từ ngữ do bảy con ma sân quấn chặc không cho ra khỏi ṿng vô minh của rừng Nhu hay rừng chữ nghĩa mà khó t́m Đạo Vô-Vi được.

            Tu là ǵ? Tu là phải học th́ mới khỏi bị cảnh người mù đi đêm, như Đức Lư Giáo-Tông Đại-Đạo đă giảng. Học mà không Hành th́ như ăn bánh vẽ hay cầm bản đồ và ngồi trên xe mà không chạy. Trong khi người khác chạy hay đi mà ḿnh ngồi măi trên xe th́ bị lùi trên đường tiến hóa.

            Luật Nhân-Quả tác động rất công bằng, giống như cuốn phim và cái máy chụp h́nh tự động của cảnh sát trên xa lộ và thâu cả âm thanh khi bánh xe rít trên đường nhựa: Đó là videorecorder hay Registricrung của cơi “Akasha” (do hai vị Nam-Tào và Bắc-Đẫu phụ trách) để quay phim hành động Thiện và Ác, thâu băng lời nói thất đức và Save những tư-tưởng nghĩ ra trong trí (les formes de la pensée: h́nh tư-tưởng. Tư-tưởng cũng có h́nh dạng c̣n t́nh-cảm hay dục-vọng th́ có màu sắc) trong hard disk trên cơi Akasha hay Tiên-Thiên Di ảnh. Nghĩ xấu cho người khác, trong óc có ư định làm việc ác hay định hại người khác, tuy chưa làm mà đă bị ghi vào Tiên-Thiên Di ảnh như đă làm. Tội đă làm hay đă nghĩ bằng nhau như Đức Chí-Tôn đă dạy th́ thật tội nghiệp cho người chưa làm mà bị Luật Thiên-Tào phạt.

            Vạn Giáo Đồng Nhất Lư:

Mục đích phổ biến Giáo-Lư Đại-Đạo và Thánh-Giáo của Đức Chí-Tôn Thượng-Đế cũng như Chân-lư ẩn tàng trong các Tôn-giáo. Sở dĩ nhân loại gây nhiều chiến cuộc và nhiều tệ đoan xă-hội với nhiều tội ác là v́ đa số loài người trên địa cầu 68 nầy đă bỏ quên các thuần-phong mỹ-tục, đạo-đức cổ truyền cũng như Chân-lư ẩn tàng trong các tôn-giáo.

            Nhân-loại đang sống trong xă-hội văn-minh dục-vọng xác thịt đ̣i hỏi nhiều, nên nhiều bịnh tật, và bịnh nan-y phát hiện do ăn uống bồi dưỡng sai lầm theo khẩu vị thích ăn uống và ham mê dục-lạc, v́ nhiều người chưa biết luật nhân-quả trong việc sát sanh: giết thú vật mà ăn là vay nợ với chúng sanh nên phải trả nợ bằng xác thân bịnh hoạn.

            V́ vô-minh nên con người mới gây ra nhiều tội ác. V́ tội ác xảy ra nên người ta mới gánh quả nghiệp. V́ cá-nghiệp nặng nên người ta mới tạo nên cộng-nghiệp trầm trọng. Cuộc sàng sảy diễn ra khắp thế giới như: thiên tai, ô nhiễm, tội phạm, x́-ke ma túy, các giáo phái cuồng-tín gây thảm trạng cuồng-sát và tự-sát tập thể v́ do sự vô-minh mà ra.

            Các tôn-giáo hiện hữu đang t́m mọi cách cản ngăn các thảm trạng trên bằng một nền giáo-dục về đạo-đức và giáo-lư lấy từ Kinh Thánh và từ Kinh Phật cũng như nền đạo-đức cổ truyền, nhưng vô hiệu quả v́ phần đông nhân loại thiếu, không có hoặc đă có mà mất đức-tin.

            Nền kỹ-thuật tân-tiến và sự phát triển vượt bực của khoa Truyền-thông vi-tính đă giúp cho nhân-loại có phương tiện liên-lạc nhanh chóng trên PC để tra cứu, t́m hiểu, học hỏi mọi thứ trong vài giây phút đồng hồ.. Các tác giả viết về Đạo-Học nếu có tinh-thần thí pháp đă viết sách khuyên người đời lo tu, nếu không có phương tiện xuất bản sách ḿnh, có thể mua máy vi tính cùng với Modem để cho sách ḿnh vào Internet hầu phổ biến Đạo, góp tay biến cảnh khổ đau của đời ô-trọc thành đời Thánh-Đức. Đây cũng là một công quả thí-pháp lớn lao để độ đời. Việc làm nầy ví như việc gieo giống đạo-đức với hy-vọng nơi nào có chút ít đất th́ hột giống cũng nẩy mầm chờ mưa mà mọc lên, c̣n chỗ nào chỉ có toàn đá th́ hột giống nằm yên đó chờ gió thổi đưa đi nơi có đất trong kẹt núi và cây vẫn mọc lên.

            Con người lạc lơng giữa ngă ba đường, không biết đường nào để đi đúng đích và không biết trong số người chỉ đường, ai là người chỉ đúng đường. Thật là rất khó phân biệt vàng thau lẫn lộn, người hiền và quỉ ma trà trộn. Lời khuyến dụ của người đời phàm tục th́ ngọt ngào lôi cuốn, c̣n lời đạo-đức th́ khô khan nhưng rất hữu ích.

            Cửa đời th́ rộng mở, nhưng đường Đạo th́ hẹp và khó đi.. Nếu người t́m đường hay người t́m Đạo đi đúng đường và đến đích kịp lúc, không mất th́ giờ t́m đường giữa mạng nhện của đường xá, không mất thời gian cho việc tầm Đạo, không bị lạc vào cửa của Bàng-môn tả đạo th́ cơ duyên may mắn để sống cho đúng theo lẽ Đạo, xây dựng cho tương lai ở đời sau. Đó là, nói theo nhà Đạo là “Phản-Bổn Hoàn-Nguyên hay quay về nguồn cội, từ Vạn-Thù Qui Nhứt Bổn hay từ Tiểu-Linh-Quang nhập về cùng Đại-Linh-Quang sau khi rời khỏi cảnh đời ô-trọc.

            Nói về phần Đạo, th́ không có ǵ quư bằng “Tu” và trong một đàn cơ, Đức Ngọc Hoàng Thượng-Đế Cao-Đài đă hỏi một người Pháp dự đàn qua Thánh-Giáo dạy bằng tiếng Pháp như sau:”Cherchez vous autres, la richesse en la Vertue de Dieu, c’est la seule que vous aurez éternellement; nul ne pourra vous la dérober, la gloire est souvent contre la vertue. Elle est éphémère. Elle provient souvent de la fourberies. La gloire de Dieu est la seule qui résiste à toutes épreuves”. Trung bạch: “Mấy con phải làm sao t́m cho đặng La Noblesse, La Richesse et La Gloire de Dieu?”. Đức Thượng-Đế trả lời: “TU”.

            Đức Đại Tiên Lê-văn-Duyệt đă dạy một câu rất triết-lư:

“Tu là học để làm Trời,

Chớ đâu muôn kiếp làm người thế gian?”

            Với ư hướng trên, người viết cũng như chư Huynh đệ trong Đạo Cao-Đài cố gắng nghiền ngẩm Thánh-Giáo, sưu tầm Chơn Lư, để phổ biến cho chư huynh đệ cùng một Cha Chung là Đức Thượng-Đế, biết Ngài là Cha Trời và Đức Diêu-Tŕ Kim-Mẫu là Mẹ Đất của ḿnh, để khêu gợi ḷng hiếu thảo của người con nhớ Cha, kính Mẹ để trở về đoàn tụ trong Đại Gia-Đ́nh của Càn-Khôn Vũ-trụ.

Nh́n qua Ấn-Độ-Giáo (Hinduism) có nói về Ba Ngôi, trong đó có Đấng Mẹ Đất là Shiva, c̣n trong Thánh-Đạo th́ nói đến Ba Ngôi là Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Chúa Thánh Thần, mà Đức Thánh Thần là Thiên-Linh-Điển.

Trong Phật-Giáo, Đức Thích-Ca Mâu-Ni không muốn cho dân Ấn-Độ, trước đây 2550 năm, trở lại t́nh trạng mê-tín của thời trước nên không nói đến Độc-Thần nữa mà Ngài dạy thực-tế theo phương pháp qui nạp, nên chư Phật tử hiểu lầm cho rằng không có Thượng-Đế và Đức Phật Mẫu. Thật ra Ngài đă nói đến Nhiên-Đăng Cổ-Phật hiểu ngầm là Đức Thượng-Đế và Đức Quan-Thế-Âm Bồ-Tát là pháp thân của Mẹ Đất độ trần.

Với mục tiêu Qui Tam-Giáo, hay trở về nguồn gốc chánh-giáo của ba Tôn-Giáo ở Phương Đông là Khổng-Lăo-Phật theo tiêu đề “Vạn-Giáo Nhất-Lư”, hầu không c̣n phân biệt “Đạo người, Đạo ta” nữa, không c̣n phân biệt Chi nầy, Phái nọ, mà biết thương yêu, ḥa hợp nhau trên căn bản “Huynh-Đệ Đại-Đồng, v́ “Không có Tôn-giáo nào cao hơn Chơn-Lư” theo như Hội Thông-Thiên-Học đă chủ trương.

Vậy Tôn-Giáo là v́?

Tôn-giáo chỉ là cái cửa để người tu bước vào Đạo, vậy Tôn-Giáo không là Chơn-Lư mà chỉ là phương tiện để đi t́m Chơn-Lư mà thôi.

Tôn-giáo giống như tập vở có gạch hàng đôi để đứa bé học viết cho ngay hàng, đến khi lên Trung-Học hay Đại-Học th́ với tờ giấy trắng nó cũng viết ngay hàng.

Muốn vào cửa Đạo th́ mỗi người, tùy theo tŕnh độ, sở thích mà chọn cửa bên ngoài (tôn giáo) nào cũng được để rồi đi vào Chánh-Môn bên trong là Đại-Đạo.

 Đại-Đạo là ǵ?

Đại-Đạo là Vô-Vi và không bị ràng buộc bởi h́nh thức hữu h́nh nữa.

            Người t́m được Đạo th́ lo tu ẩn chớ không để mất th́ giờ trong hữu-h́nh vật-chất nữa để c̣n có th́ giờ lo « Tu Tánh Luyện Mạng », lo việc giải-thoát sau khi bỏ xác.

            Đạo gốc bởi nơi con người có ḷng Thành, Tín và Hiệp. Nếu không có ba yếu-tố nầy th́ con người vẫn c̣n ở trong ṿng vô-minh t́m các mục tiêu tạm bợ, nhứt-thời và chỉ hiện-hữu trong một đời người mà thôi, chớ không thể nào đi vào sự « Hằng Hữu » được. Nhờ ba điểm nêu trên nhắc cho con người biết hướng thượng và thức tâm t́m Chơn-Lư cho riêng ḿnh, để nhớ về nguồn gốc vinh-quang của ḿnh trên Thiên-Đ́nh hay cơi Niết-Bàn xuống trần mang theo sứ mạng chớ không phải xuống trần để hưởng cảnh vật-chất.

Nhờ hiểu thế mới biết hồi tâm hướng thiện, t́m đường quày về để gặp: Đức Chí-Tôn hay Đấng Cha Trời hay Đức Chúa Trời theo đức tin Thiên-Chúa-Giáo hay Allah cho các dân-tộc Trung-Đông và Đức Phật Mẫu hay Mẹ Đất trên Bạch-Ngọc-Kinh theo Đạo Cao-Đài hay Niết-Bàn theo Đạo Phật.

Mỗi con người là một điểm Linh-Quang của Đức Thượng-Đế phân thân xuống thế để học hỏi. Khi học đă xong, biết điều Thiện và điều Ác như Thượng-Đế, như nguyện-vọng của hai người đầu tiên trên trái đất là Adam và Eva, được diễn tả trong Kinh Thánh. Trong Kinh gọi đây là tội Tổ Tông v́ đă lở ăn phải trái cấm mà là v́ muốn học hỏi để tiến hóa nên phải lăn xả vào trường Đời để tự lo liệu, t́m kế sinh nhai, chịu cực khổ học hỏi từ điều Ác để tránh, điều Thiện để hành và học rồi tiến lên nữa, không lười biếng để hưởng cảnh sung sướng là chỉ biết hái trái cây và lượm trái rụng trong vườn Eden để ăn, giống như người Pigmée giữa rừng rậm Phi Châu, mà phải ra trường đời để đạt sự hiểu biết hay minh-triết thiêng-liêng thuộc hàng Hiền nhơn Quân tử hầu tiến-hóa lên hàng Thần, Thánh, Tiên, Phật và sau cùng hợp nhứt với Đấng Cha Lành hay « Thiên-Nhơn hiệp nhứt ». 

Học hỏi ở trường xong th́ phải về nhà gặp Cha gặp Mẹ trên Trời để nhận công tác hay nhiệm vụ giúp các đàn em c̣n thơ dại, mới tiến-hóa từ kiếp thú lên, kém thông minh, c̣n nhiều thú tánh như: ganh ghét, ích kỷ, chỉ biết lấy của người chớ không biết cho ra, chỉ phục-vụ cho Tam-bành Lục-tặc chớ không biết hướng thượng thăng hoa, chỉ biết ganh-ghét kẻ hơn ḿnh hay ghét người ngoại quốc như thanh niên thiếu hiểu biết thuộc nhóm Néo-Nazi ở Đức hay những nhà tư bản giàu có bên Mỹ kỳ thị da đen.

Trong giai đoạn cuối của Trường Tiến-Hóa th́ phải có kỳ thi. Nhiều kỳ thi trước một số các Chơn-Linh, thi không đậu mà phải chịu khổ công học lại măi trong chu-kỳ vô tận của sự Luân-Hồi trên một hành tinh là trái đất hay quả địa cầu 68 nầy rồi chưa biết đến chừng nào ḿnh sẽ tiến lên quả địa cầu 67 cao hơn, cho nên vị Chánh-Chủ-Khảo mới mở Ân-Khoa, giúp cho thí sinh nào c̣n thiếu vài điểm theo luật cũ, vớt lên để được ghi vào Bảng-Vàng hay Bảng Phong-Thần hoặc cao hơn là Tiên-tịch.

Qua ba thời kỳ, từ Thượng-Cổ, Trung-Cổ cho đến nay, Đức Thượng-Đế giáo-dục con cái của Ngài là loài người bằng nhiều h́nh-thức như: gởi các Chơn-Linh xuống thế, mượn xác phàm là các Tiên-Tri đă viết Cựu-Ước và Tam-Tạng-Kinh. Nhưng người phàm ở các đời nối tiếp làm sai lạc Chánh-Giáo và chư vị Thiền-Tổ v́ chọn không được đệ tử hành pháp cũng bị thất truyền, hoặc những người hành sau biến đổi theo ư ḿnh, nên Pháp Tu hay Pháp Luyện Đạo không c̣n đúng luyện Kim-Thân nữa. V́ lẽ Thánh-giáo biến thành phàm-giáo, mượn h́nh thức âm thanh, sắc tướng, tượng gỗ hay tượng vàng, đền thờ nguy-nga lộng lẫy, chùa chiền, đền thờ, Thánh đường.. giống như tháp Babel cao ngất hay Tháp Babylon vào thời Trung-Cổ, không xây bằng viên gạch Chơn-Lư mà bằng vật-chất sơn son thếp vàng, tượng vàng... để phổ biến Đạo cho rộng, cho nhiều tín-đồ về lượng mà thiếu về phẩm, cho nên mới có cảnh Chiến tranh nhơn danh Thánh chiến ở Âu-Châu hằng trăm năm, ở Bắc Ái-Nhỉ-Lan hằng mấy chục năm, và ở Ethiopie đói khát, buôn nô lệ... gây tang tóc cho nhơn loại và gây sự mất đức tin cho tín-đồ trung kiên.

Cuộc tiến-hóa ở thời Thượng-Cổ mà ḷng con người thơ ngây, vô tội như con đỏ, chất-phác như hai vị đầu tiên là Adam và Eva, nhưng lần hồi qua, sự tiến-hóa với mạnh hiếp yếu, và ḷng tham-vọng mà loài người chém giết lẫn nhau, với vũ khí tối tân cho đến thời kỳ hiện đại th́ kỹ-thuật tân-kỳ giết người hàng loạt và nhanh chóng hơn xưa như: bom nguyên-tử, độc chất, bom vi trùng... và v́ quá ô nhiểm sẽ đưa trái đất đến ngày hư hoại với nhiều thiên tai mới như: lổ hổng Ozone, và cũng v́ nhiều nhục-dục mà có thêm bịnh mới như AIDS và ung thư...

V́ thương con cái của Ngài mà Đức Thượng-Đế không giao Chánh-Giáo cho tay phàm nữa mà chính Ngài dùng huyền-diệu cơ bút, tức là phương-tiện truyền thông của Ngài qua đồng-tử ở trong trạng-thái vô thức, không xen ư phàm vào như các Thánh Tiên Triết Cựu-Ước và không giải thích theo ư riêng như các Thánh Tông-Đồ viết Tân-Ước hay chư đệ-tử Phật viết Tam-Tạng-Kinh, để có phương tiện viết ra Thánh-Giáo trực-tiếp giống như một cái máy Fax.

Đức Thượng-Đế Cao-Đài viết Thánh-Giáo, dạy chư Tiền-Khai Đại-Đạo thực hiện tổ chức tôn-giáo Cao-Đài qua Thánh lịnh như Thánh-Ngôn Hiệp-Tuyển, Tân-Luật và Pháp-Chánh-Truyền như Hiến-Pháp và Luật-Pháp vừa thiêng-liêng vừa giống như nền dân chủ của một chánh-phủ nơi cơi trần là phân quyền rơ rệt như Lập-Pháp, Hành-Pháp và Tư-Pháp. Vị Giáo-Tông của Đại-Đạo không là người phàm như một vị Giáo-Hoàng mà là vị Giáo-Tông Vô-Vi Đại-Đạo và Tam-Giáo-Ṭa là chư đại-diện vô-vi của Tam-Giáo.

Giáo-Lư của Đạo Cao-Đài không phải là giáo-lư tổng-hợp các tôn-giáo đă có, theo danh từ Syncrétisme, như các nhà nghiên cứu tôn-giáo đă đặt cho, mà Giáo-Lư Đạo Cao-Đài hay Thánh-Giáo Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ là những bài cô động và ôn lại giáo-lư đă có từ trước, mà là sự nhắc đi nhắc lại, nhấn mạnh điểm chánh yếu, là cơ Phổ-Độ của Đức Thượng-Đế cùng với các Giáo Tổ trong Kỳ Thi cuối hay « Kỳ Ân-xá thứ Ba » để giúp thí sinh thi đậu lên lớp cao hơn hay hưởng cuộc sống mới trên quả địa cầu thứ 67 trong kỳ Thượng-Nguơn Thánh-Đức. Đức Long-Hoa Giáo-Chủ hay vị Giám Khảo kỳ thi cuối chu kỳ Tiến-Hóa của Nhân-Loại là Đức Di-Lạc Bồ-Tát hay Đấng Christ giáng thế trong ngày « Phán Xét Cuối Cùng » như Sách Thiên-Khải Offenbarung trong Kinh Thánh đă tiên tri.

Từ năm 1926, Thánh-Giáo Cơ-Bút trong Đạo Cao-Đài ở Việt-Nam có sự nhắc đi nhắc lại nhiều lần Chánh-Giáo xưa, Đức Thượng-Đế kêu gọi con cái của Ngài qui về Chơn-Lư hay nguồn gốc của Tôn-giáo, mà những tín-đồ đang tin và đang hành theo Tôn-Giáo ḿnh đang theo, hành lại cho đúng nguồn gốc « Chánh-Giáo Nguyên-Bổn », nếu ai muốn hành theo tôn-giáo của ḿnh. C̣n nếu ai muốn đi tắt hay tu tắt th́ nhập môn vào Đạo của Thượng-Đế, nghĩa là không bỏ Đạo cũ mà song hành bước lên nấc thang cao hơn trên đường Đạo, rời ngưỡng cửa Tôn-Giáo để bước vào cửa Đạo bên trong th́ vào Đạo Cao-Đài, nghĩa là nhập môn hay xin phép Đức Thượng-Đế cho được trở về cùng Ngài. Nếu ai là nguyên-căn th́ xin phép Ngài thọ pháp Chiếu-Minh Tam-Thanh Vô-Vi mà hành, để khi bỏ xác phàm về cùng Ngài trên Bạch-Ngọc-Kinh. Đức Thượng-Đế đă nói Ngài không thể bồng ẳm con cái của Ngài để về cùng Ngài v́ Ngài đă cho con cái Ngài cái quyền tự do lựa chọn, đi, về, hay ở lại, tùy theo ư ḿnh thích. Ngài vẫn đưa tay cho con cái của Ngài níu, ai không níu th́ chịu thôi, chớ Ngài không biết làm sao hơn. Ai gơ cửa th́ Ngài mở cửa. Người hiền tự lựa chọn và tự nguyện bước vào cửa Đạo, c̣n người ác không muốn vào mà Ngài lùa vào th́ Thiên-Cung sẽ loạn, cũng như Thiên-Đàng tại thế hay đời Thượng-Nguơn Thánh-Đức sẽ không c̣n người ác chung sống với người hiền.

Ai vào Đạo Cao-Đài th́ có cơ hội tốt để học giáo-lư hiện-đại của Đức Thượng-Đế. V́ nhơn loại tiến hóa cao, học đủ các ngành khoa-học, học thêm môn Tôn-giáo-học, có nhiều phương tiện truyền-thông, ngôn ngữ có đủ danh từ để hiểu Đạo. Ngài không dùng thí dụ để dẫn chứng như chư Giáo-Tổ khi xưa nữa mà Ngài dạy rất khoa-học, chẳng hạn như Thiên-Văn-Học, nguyên do tạo lập Vũ-Trụ và cả việc giải thích về nguồn gốc sanh ra Ngài nữa. Ngài dạy các định-luật trong thiên-nhiên như: Luân-Hồi, Nhân-Quả, Hy-Sinh, Tiến-hóa... để những người, từ có học-thức cho đến kẻ dốt nát đều hiểu Đạo của Ngài, v́ « Đọc Kinh cầu Lư » để hiểu Đạo, bài trừ những mê-tín và cuồng-tín như các tín-đồ đă theo các Tôn-Giáo trước đây.

Nhờ có học Chánh-Giáo nên biết lẽ Đạo, con người sẽ thích t́m đường về nguồn cội. Đây là cơ hội ngàn vàng, cơ hội quí báu mà cuối chu kỳ của 700.000 năm mới có một lần. Ai cố gắng hành Pháp th́ sẽ luyện được Kim-Thân mà lên cơi Niết Bàn hay vào Bạch-Ngọc-Kinh. Nếu không là nguyên-căn mà là hóa-căn nhưng muốn tu-tiến th́ có thể xin Đức Đông-Phương Lăo-Tổ xin học Tân-Pháp Cao-Đài để hành mà pḥng bịnh tật v́ cảnh ô nhiểm do độc chất đang lan tràn khắp thế giới.

 Loài người sẽ hiểu tại sao những người ăn chay trong một bịnh viện nơi nổ hai trái bom nguyên tử mà không bị hề hấn ǵ, không bị bịnh lạ khi ở gần phóng xạ? Tại sao những người ăn chay ít bị bịnh hoặc tránh được bịnh ung-thư mặc dù độc chất hóa-học vẫn đang lan tràn? Các nhà khoa-học Tâm-Linh sau này sẽ chứng minh rằng các tế-bào của người ăn rau cải sẽ có cùng tần số với phóng xạ tức cơ thể người ăn chay trường sẽ thanh như làn sóng cao tần của cơi thanh nhẹ v́ là thọ khí Tiên-Thiên, c̣n cá thịt, xác sanh thú vật thọ lănh khí Hậu-Thiên nên nặng trược, ch́m xuống thấp như nơi cơi trần nầy.

Đức Thượng-Đế rất đau ḷng khi thấy con cái của Ngài từ 6.000 năm nay cố gắng tu cả đời như các chư nhu mà không kết quả, không ai đắc quả Phật, duy trừ có một vị mà thôi. Cố tu mà không đạt kết quả v́ hành sai Pháp, v́ Pháp bị canh cải hay thất truyền, hay hành giả bảo thủ cho Đạo ḿnh là đúng, pháp ḿnh là đúng, thật ra đă sai lạc mà không hay. V́ ḷng từ bi của Đức Thượng-Đế mà Ngài đích thân dạy Pháp cho Đức Ngô-Minh-Chiêu, người đệ tử đầu tiên hành Pháp của Ngài. Đến khi bỏ xác phàm, Đức Ngô-Minh-Chiêu về Bạch-Ngọc-Kinh gặp Đức Thượng-Đế.

Đức Ngô-Minh-Chiêu là vị Thầy dạy Chánh-Pháp cho huynh đệ, sau khi Ngài đă học trực tiếp với Đức Cao-Đài và khi Đức Ngô-Minh-Chiêu đắc quả Đại-Tiên hay Phật tại thế Ngài c̣n giáng cơ tiếp điển để nhắc nhở đệ tử.

Đức Thượng-Đế xưng danh là Cao-Đài Giáo-Chủ mà Đức Ngô-Minh-Chiêu cũng xưng Cao-Đài Giáo-Chủ tức là « Ngôi Hai ». Chư vị đệ tử Phái Chiếu-Minh sau nầy hành đúng pháp th́ khi qui liễu cũng về Tiên-Cảnh trên cơi Niết-Bàn và có giáng cơ về cho biết việc hiện tại hoặc nhắc lại việc hành lúc c̣n sống, đă nhắc nhở, chứng minh cho những huynh đệ đang hành có đức tin mạnh hơn và kiên tŕ công phu hơn. Những vị nầy khi ngủ ngồi và có ấn chứng khi qui liễu là « mắt trái mở khi hồn rời khỏi xác và khi chết th́ ngồi chớ không nằm ».

Việc hành pháp của Đức Cao-Đài Thượng-Đế là: Đời Đạo song tu, nghĩa là vẫn c̣n lo trả nợ đời là làm việc đặng sống, lo cho vợ con chu toàn, trường chay tuyệt-dục theo sự ưng thuận của vị hôn phối để bảo-tinh mà « Luyện Tinh Hóa Khí », dùng hơi thở là Khí để hóa Thần rồi dùng Thần là sinh-lực sống để Hoàn-Hư, và nhờ có thờ Thiên-Nhăn là Trạm Tiếp-Vận Thần-Lực của Đức Thượng-Đế như cái antenne là đài tiếp nhận điển-quang từ Satelite của Đức Thượng-Đế. Ngài tiếp sức với hành giả mà luyện Hư Hoàn Vô, tức là « Thiên Nhân Hiệp-Nhứt » hay Trời và Người sẽ hợp cùng nhau làm Một.

Đây là một cơ duyên may mắn, sau 700.000 năm nữa mới có một lần ân xá như thời đại hiện nay. Mỗi người chỉ cần cố gắng trong một kiếp tu hành « Đời Đạo Song Tu », mà không phế đời vào Chùa làm sư tăng tu luyện, hay làm Cha trong nhà thờ mà chỉ làm một người thường, làm tṛn Nhơn-Đạo và bớt th́ giờ cho các cuộc vui thú khác để hành tứ-thời. Mỗi thời có một giờ, không cần phải hành tŕ 49 ngày ngồi thiền như Đức Phật, cũng không cần nhịn ăn 49 ngày, chỉ uống nước để khử trược lưu thanh và Thiền-Định hay liên lạc với Cha Trời như Chúa Giê-Su, hành giả chỉ tu ẩn, không cho ai biết rằng ḿnh tu, làm như người dốt, ăn mặc b́nh thường, sống đơn giản và hành suốt đời như thế, khi có ấn chứng th́ cũng giữ kín không cho ai biết, thế th́ khi bỏ xác th́ Thầy Thượng-Đế sẽ chấm điểm và quyết định địa vị nơi Bạch-Ngọc-Kinh mà Đạo Phật gọi là Niết-Bàn.

Để có một quan niệm rộng răi và hoà đồng Tôn-Giáo hay khoan dung tha thứ, ḥa hiệp huynh đệ, không phân biệt Tôn-Giáo, học hỏi Chân-Lư từ khoa-học, triết-lư, Tôn-giáo, so sánh các giáo-lư mà rút tỉa ra Chơn-Lư Đại-Đạo... thiết nghĩ người tín-hữu Cao-Đài cần đặt câu hỏi:

Ta phải làm ǵ? Và Làm như thế nào?

Nh́n vào lịch sử, Đạo Cao-Đài được phổ-hóa rộng răi và có tánh cách khoa-học qua mục đích: « Tam-Giáo Qui-Nguyên » nhưng phải áp dụng từng bước một cho phù hợp với nền văn-minh hiện đại của nhơn loại.

Xuyên qua bài « Khai Kinh » mà mỗi thời cúng đều tụng đọc có đoạn :

             Trong Tam-Giáo có lời khuyến dạy,

            Gốc bởi ḷng làm phải làm lành,

                        Trung-Dung, Khổng Thánh chỉ rành,

Từ-Bi, Phật dặn: Ḷng thành ḷng nhân.

            Phép Tiên-Đạo, tu chơn dưỡng tánh,

            Một cội sanh ba nhánh in nhau.

                        Làm người rơ thấu lư sâu,

Sửa ḷng trong sạch tụng cầu Thánh Kinh.

Phân biệt giữa ĐạoTôn giáo:

- Đạo-giáo: Lấy Tồn Tâm Dưỡng Tánh làm đối-tượng, c̣n

- Tôn-giáo: Lấy đấng Giáo-chủ làm đối-tượng.

Đặc điểm của tôn-giáo là:

- Đ̣i hỏi phải TIN, nên bao giờ cũng phải có Tín-Điều (Dogmes) v́ nó chứa đựng những điều được “Tin” là do đấng giáo chủ (Thượng-Đế hay Phật), mặc khải, như Kinh Coran, Veda. C̣n Đạo Cao-Đài th́ có: Đại-Thừa Chơn-Giáo, Thánh-Ngôn Hiệp-Tuyển... do cơ bút truyền rao.

- Kế đến là việc phải làm. Tuy những việc đó hầu hết là nội-dung của nền luân-lư của nhơn-loại, nhưng được đóng khung theo những luật tắc, những tin tưởng nhứt định của mỗi tôn-giáo.

- Điểm thứ ba là: Ngoài những nghi-tiết lễ nhạc, có tính cách tế-tự, huyền-bí, và cũng theo những qui-tắc đă được thiết lập do quyền bính theo thời hạn như: ngày sóc, vọng phải tế phải cúng, căn cứ vào những điểm nêu trên để cứu xét th́: “Tam-Giáo không phải là tôn-giáo”. V́ bởi:

1/- Tam-giáo không có tín-điều hay mặc-khải.

Tam-Giáo nhận có Trời, nhưng Trời không nói ǵ cả “Thiên hà ngôn tai”

Tuy nhiên, người ta thường hay đi t́m xa xôi. V́ thế nên hay đề cao cái TRÍ. Tự ḿnh dùng cái Trí thông minh để t́m cho ra chơn-lư nằm ngay trong nội-tâm của ḿnh: <Đạo tại nhỉ, nhi cầu chư viễn?-Mạnh Tử> (Đạo ở ngay trong mày, sao c̣n đi t́m ở đâu?). Vậy mà người ta thường hay đi t́m đâu xa xôi, v́ “Đạo đó mập-mờ thấp-thoáng – Đạo chi vi vật hoảng hề hốt hề – ĐĐK.ch.21.”, “Vô thinh vô xú – TD.Ch35” nên không có tín-điều qui định

            2/- Trên đường lối Phổ Thông Giáo-Lư theo sinh hoạt thực tế:

            Đức Vạn-Hạnh Thiền Sư có giải: “Một nền tôn-giáo, một chủ-thuyết nào có mang đầy những tính chất sống động hợp thời-đại nhơn-tâm đều là những tôn-giáo, những chủ-thuyết nằm trọn trong ḷng sự sống của nhân-sinh” (STTG. Vạn Hạnh Thiền sư – tr.25).

            Đă mang tiếng là con dân trong một nước, mang nhiều nền văn-hóa từ ngàn xưa, được cấu tạo trên nền văn-minh nhân-bản, ta đều ư-thức được truyền-thống cao cả của tiền nhân. Cho đến thời-đại sau nầy, đời sống con người được mở mang, với tầm nh́n bao quát để tiếp nhận thêm những ánh sáng tư tưởng hoàn mỹ của nhân loại trên toàn cầu, hầu tô điểm cho kiếp vi nhân. Gần đây, phương châm hành đạo của ĐĐTKPĐ hay Cao-Đài-Giáo được toàn thế giới đang chú ư.

            Đă mang một tôn chỉ và chiều hướng tiến lên tột đỉnh của lẽ sống theo Đại-Đạo, tức nhiên người tín hữu Cao-Đài, dù muốn hay không cũng đă dấn thân trong một thế-giới hỗn tạp nầy để tiến-hóa bằng mục đích tu hành độ tha. Thế th́ ta cần nh́n ngay vào cuộc sống hiện tại với tất cả ư nghĩa mà Thượng-Đế đă giao phó cho mỗi người một quyền-năng, một sở hữu. Tuy nhiên, mặc dù khác nhau nhưng cũng đồng tánh chất như nhau, ta phải có sứ mạng làm gương mẫu để cho đời trông vào, từ cái ăn uống đến sự xê-dịch, giao-tế, sống c̣n trong đời sống vật-chất, cho đến phong-thái ăn mặc ngôn ngữ giao-tế đều nằm trong phần hữu-vi vật-chất, song phải có một tác phong với động-lực tinh-thần mà giáo-lư đạo-đức đă tạo thành khung.

            Ḿnh muốn siêu-thoát khỏi đời sống ô-trược nầy th́ cũng mong ước cho người khác cũng được như vậy bằng tấm gương. Chẳng hạn muốn bảo thiên hạ ăn chay, đừng sát hại sinh vật, th́ ḿnh cùng đem t́nh thương vô tư chan ḥa rưới khắp nơi, trước ư muốn ấy tự thân ḿnh phải sống trọn vẹn hy sinh cho ư tưởng ấy, dù gặp khó khăn nào cũng không thay đổi.

            Cho nên, muốn đem vấn đề giáo lư, nói theo người thường là văn-hóa, phổ truyền vào đời sống chan ḥa trong mọi lănh vực để được thấm-nhuần sự thật của lẽ thuần-lương tốt đẹp là quan trọng. Sự kiện đó các phái Đạo-gia cho đó là “Bất Ngôn chi Giáo” (không dạy bảo thiên hạ bằng ngôn ngữ, h́nh thức mà thiên hạ vẫn nghe và làm theo đúng đường). Nh́n lại gương xưa, các Đấng Tiên-Vương trong thời cổ đại đă thể hiện được lẽ sống linh-hoạt ấy mà tạo được hạnh-phúc thạnh-trị cho muôn dân. Tinh-thần ấy vẫn c̣n giá trị to tát cho đến ngày nay.

            Tục ngữ có câu: “Có bột mới gột nên hồ”, những tư tưởng Tam-Giáo dung ḥa từ xưa đă là nền tảng của bột, đem lại cho thế hệ sau nầy. Đức Chí-Tôn mới thị hiện để làm nên hồ, có đầy đủ một hệ-thống giáo-lư căn-bản, không những từ cổ chí kim mà c̣n rộng ra từ Đông sang Tây nữa.

            Nhưng lẽ sống dồi-dào trên b́nh-diện tinh-thần, không hẳn đơn thuần có đem sự sống ban cho nhân loại mà thôi, rồi để cho nhân loại tha hồ thụ hưởng. Nếu như thế th́ c̣n nói làm chi, v́ mấy chục năm qua, bên cạnh nguồn sống Đạo vô biên nầy, xă-hội loài người đă bị phá giá rất to về lẽ sống tinh-thần. Vậy th́ có lập lại những trạng huống ấy làm chi cho thêm đau ḷng ở kẻ chơn tu nhiệt thành v́ thế sự. Thôi th́ hăy trở lại con đường làm sao để không hổ danh với nhiệm dụ dung ḥa Vạn-Giáo, tức là ta không phải rập khuôn theo lối xưa của các v́ Vua muốn thử tài các ông Đạo-sĩ, mà phải dung ḥa trên tinh-thần “Tam-Giáo Đồng Nguyên”. Nghĩa là: Mỗi khi đứng lên nói lời giáo-lư về Tôn-Giáo của ḿnh giữa những bạn khác th́ cũng nên nói đến giáo-lư của họ, như vậy giữa ḿnh và họ không có sự cách biệt nhau bởi màn tư tưởng tranh đua nhau. Nếu muốn cho lời nói của ḿnh sẽ được nhiều người hưởng ứng hơn các bạn khác th́ sẽ không có ư nghĩa đồng nguyên nào cả, mà chỉ là cuộc tranh tài nơi thí trường cho thiên hạ xem mà thôi!

            Người viết xin mượn bài thi của Đức Vạn-Hạnh Thiền-Sư để kết thúc bài viết nầy:

Đó là Tam-Giáo được Đồng-Nguyên,

Về với ông cha một chiếc thuyền;

Thuyền Đạo đóng bằng tư-tưởng Đạo,

Cho tṛn danh nghĩa Đấng Cao Thiên.

                                    * * *

Thiên-Địa giao nhơn lẽ sống c̣n,

Lập đời Thánh-Đức chẳng chi hơn;

Là Tâm là Tánh là công quả,

Đều thể hiện trong sự Thánh Nhơn.

NGỌC HUỆ CHƠN

Thiên-Lư Bửu-Ṭa, 12695 Sycamore Ave, San Martin, CA 95046 - USA. Tel: (408) 683-0674

Website: www.thienlybuutoa.org     Email    Sơ đồ hướng dẫn tới TLBT

Thông bạch in Kinh